Cố Trạm Vũ nhíu mày đi đến bên cạnh cửa sổ, ánh mắt chứa ý cảnh cáo.
Hạ Thủy Thủy trợn mắt nhìn lại, hai người không nói chuyện, giao chiến bằng ánh mắt.
Hạ Thủy Thủy sợ đây là chủ ý của Cố Trạm Vũ, trong lòng cô không yên, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Khanh Khanh cũng không giống, hiện tại Cố Trạm Vũ cũng không dám mạnh mẽ ép buộc.
Như vậy, chính là Khanh Khanh…. Từ trong nội tâm cự tuyệt người khác tới gần sao.
Có lẽ cô ấy là đang bảo vệ chính mình, cảm thấy một mình là an toàn nhất.
Trong lòng Hạ Thủy Thủy đau xót, bởi vì cái ký ức chết tiệt này, Khanh Khanh có chút giống như thay đổi thành một người khác, sợ ánh sáng, cảm xúc sợ hãi bất an, cô ấy thu mình vào nơi sâu nhất của lớp vỏ cứng.
Thậm chí cô còn không dám đề cập một chút nào đến tình trạng của Lục Mặc Trầm với cô ấy.
Hạ Thủy Thủy chỉ có thể gật đầu đồng ý, lúc này cô ấy đưa ra bất cứ yêu cầu gì, bọn họ đều chỉ có thể đồng ý.
Cô trở về, nói lại tình huống lại cho đám người Tần Luật, bọn họ cũng không có chủ ý gì, một không thể cướp, hai không thể khuyên, nếu cô ấy đã cự tuyệt giao tiếp với người khác, vậy thì không có cách nào giao tiếp.
“Cô ấy không rời khỏi biệt thự nhà họ Cố, điều này nằm ngoại dự liệu của tôi.” Tần Luật nhíu mày: “Đại khái là nội tâm rất cô độc.”
“Có phải những phụ nữ bị ngược đãi đều sẽ có di chứng thay đổi tính cách?” Thẩm Thanh Diệp hỏi.
Tần Luật gật đầu: “Đại đa số đều biến đổi tính tình, thường thấy nhất là trở nên lầm lì cô độc, nếu không trao đổi sẽ không thể biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, nếu cô ấy không muốn tự cứu chữa cho chính mình, thì những người ngoài cuộc đều không thể giúp được gì.”
“Hiện tại tôi thật hi vọng Cố Trạm Vũ có chút tác dụng.” Hạ Thủy Thủy lẩm bẩm nói: “Ít nhất, anh ta ở gần cô ấy nhất, có thể mời bác sĩ trị liệu cho cô ấy, cho dù chỉ tốt lên về phương diện thân thể thì cũng tốt.”
…….
Một tuần sau, Cố Trạm Vũ rất vui mừng vì Vân Khanh có thể ăn cơm, mười ngày trước vẫn luôn phải dựa vào chất dinh dưỡng, thân thể của cô gầy đi nhiều.
Hơn nữa, khiến anh ta càng vui mừng chính là, anh ta thử dắt cô ra khỏi phòng, và đã thành công.
Cô vẫn luôn rất sợ rời khỏi giường, một chút tiếng động cũng khiến cô bất an, rốt cuộc bác sĩ trị liệu vẫn có chút hiệu quả, khống chế được một bộ phận cảm xúc của cô, khiến thời gian tỉnh táo của cô càng lúc càng nhiều.
Anh ta không biết rằng, thật ra chính Vân Khanh cũng là bác sĩ, cô rất hiểu rõ thân thể và tâm lý của bản thân mình.
Tự mình chữa bệnh là một quá trình, mấy ngày này, anh ta không hiểu được trong ánh mắt đen nhánh an tĩnh kia của cô đang suy nghĩ cái gì.
Anh ta cho rằng, cô càng ngày càng ỷ lại vào mình, trong lòng tràn đầy vui mừng, mặt mày dịu dàng, vẫn luôn nói với cô những hồi ức thú vị lúc trung học, khiến cô vui vẻ.
Khóe miệng Vân Khanh hiện lên một chút ý cười hồi ức, rất nhẹ, cô đứng ở lan can lầu hai, Cố Trạm Vũ đứng yên bên cạnh, anh ta còn đang nói đến chuyện cô dạy anh ta làm vằn thắn.
Cô rũ mắt nhìn xuống đại sảnh lầu một, dáng vẻ quen thuộc, không có thay đổi.
Vân Khanh từ từ nâng mắt, cánh môi tái nhợt khô khốc, thấp giọng gọi anh ta: “Trạm Vũ.”
“Hả?” Ánh mắt Cố Trạm Vũ còn nhiễm ý cười, nghiêng người nhìn cô.
Vân Khanh nói: “Mấy ngày nay vất vả anh, cũng làm phiền anh, tôi đã có thể khống chế tình huống của mình, hiện tại, tôi nghĩ tôi có thể rời khỏi nơi này.”
Vẻ mặt Cố Trạm Vũ cứng lại một chút, im lặng vài giây, kiềm nén cảm xúc: “Khanh Khanh, anh cho rằng em không cho Hạ Thủy Thủy đến đây, là muốn cắt đứt tâm tư muốn mang em đi của cô ấy, em sẽ ở nơi này.”
Vân Khanh lắc đầu: “Bây giờ tôi có thể đi lại, đa số thời gian tư duy đều tỉnh táo, tôi có thể tự chăm sóc tốt cho mình, anh hãy nghe tôi nói…..”