Hạ Thủy Thủy bị vả mặt thật mạnh, lúc này nếu không nghe máy nữa thì có vẻ là cố tình, không thể không đen mặt nhận điện thoại, nghiêng đầu sang một bên nhỏ giọng rít gào: “Thẩm Thanh Dự, bây giờ là mấy giờ, anh có bệnh à, đừng có làm chuyện khiến người ta hiểu lầm được không?”
“Chuyện hiểu lầm? Loại chuyện ở Ai Cập sao?”
“…..”Hạ Thủy Thủy ôm trán, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng: “Tôi đánh chết anh, lại ăn nói linh tinh.”
Trong video, trên đầu người đàn ông đội một cái tã, trên người mặc tạp dề hoa hòe, cổ áo sơ mi xốc xếch, vẻ mặt mếu máo: “Được, không nói nữa, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, Tiểu Vân Vân và anh hai của tôi rốt cuộc thế nào rồi? Tôi ở bên này gà bay trứng vỡ, hai bánh bao khóc không ngừng, nam bảo mẫu tôi đây sắp cắm đao tự sát rồi, cô nhìn xem hóa trang của tôi này, cô không đau lòng tôi một chút nào à!”
“Cút.” Hạ Thủy Thủy trực tiếp ném ra một chữ, liếc mắt nhìn hóa trang của cậu ta, khóe mắt nhịn đến co rút.
Thẩm Thanh Diệp ở bên cạnh cười đủ rồi, hơi nghiêng người qua, giọng điệu bình tĩnh ngưng trọng nói: “Đồ ngốc, mặc kệ thế nào em cũng phải chăm sóc dụ dỗ hai bánh bao, anh hai bị bệnh, chị dâu nhỏ thì lại…… Có lẽ bọn họ không tốt được…. Ai! Tóm lại chúng ta phải làm tốt mấy việc này, vì anh hai liều mạng một phen!”
“Haizz, hiểu rồi.” Sắc mặt Thẩm Thanh Dự suy sụp, không có tâm trạng nói đùa, liếc nhìn Hạ Thủy Thủy, trên gương mặt baby tuấn tú hiện lên vẻ ưu thương: “Nếu không tốt được, thì hai bánh bao làm sao bây giờ đây?”
Trong lòng Hạ Thủy Thủy cũng chua xót, cúi đầu im lặng, không ngờ tên ngốc ở bên kia lại đột nhiên nói: “Cũng không thể để bọn nhóc không cha không mẹ được, tôi có thể làm cha, Cống Thoát Nước (Hạ thủy đạo), cô làm mẹ đi? Chúng ta lại thuận tiện thêm vài đứa em trai em gái.”
“Cút ngay!” Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Thủy Thủy đanh lại, nghiến răng nghiến lợi rít ra từng chữ, thật là muốn tức điên.
Cả nhà anh mới là Cống thoát nước!
Trong lòng vừa rít gào xong, liền nghe được bên cạnh hắt xì một tiếng, Hạ Thủy Thủy quay đầu nhìn Thẩm đại thiếu tuấn nhã: “.…..”
……
Thế nhưng ngày hôm sau, lúc Hạ Thủy Thủy lại đến biệt thự nhà họ Cố, bảo vệ bên trong liền không cho cô vào.
Hạ Thủy Thủy rất tức giận, đứng ở phía dưới kêu nửa ngày, sau đó Cố Trạm Vũ xuống dưới, bảo cô đừng kêu, nói Vân Khanh thật vất vả mới được bác sĩ tâm lý dẫn dắt, cảm xúc tốt hơn một chút, không chịu nổi la hét ầm ĩ.
Cô cũng không dám kêu nữa, hiện tại trong tay Khanh Khanh không có di động, không thể nói chuyện với cô ấy, cũng không biết Cố Trạm Vũ nói thật hay giả.
Hạ Thủy Thủy liền ngây người chờ ở trong xe, mặt trời chói chang, dù mở điều hòa cũng rất nóng, qua buổi trưa, mãi đến lúc chạng vạng, Hạ Thủy Thủy xuống xe, lại thử đi vào.
Bảo vệ vẫn ngăn cản gắt gao, cô náo loạn một trận, cửa sổ trên lầu mở ra, tiếng nói của Hạ Thủy Thủy ngừng lại, cô nhìn phía sau bức màn có một bóng dáng mảnh khảnh.
“Khanh Khanh? Tớ là Thủy Thủy đây, tớ tới tìm cậu, cậu tốt hơn chút nào chưa? Tớ muốn đi vào với cậu.” Hạ Thủy Thủy thập giọng nhẹ nhàng nói.
Trên lầu truyền đến giọng nói suy yếu mà tĩnh lặng, cô nói: “Thủy Thủy, cậu đừng đến đây, tớ sẽ tốt.”
“Vì sao chứ!” Hạ Thủy Thủy nhíu mày, khó hiểu lại lo lắng: “Vì sao cậu lại không cho tớ gặp cậu?”
Vân Khanh tựa vào vách tường, chống đỡ thân thể của mình, mí mắt hơi khép lại, đối với cô mà nói, một chút ánh sáng cũng khiến cô cảm thấy choáng váng.
Cố Trạm Vũ mang bao tay đứng ở phía sau, kịp thời đỡ lấy cô.
Vân Khanh nhẹ giọng nói với phía dưới: “Cậu gặp tớ, thì tớ cũng là cái dạng này, nói chuyện nhiều tớ sẽ rất mệt, phần lớn thời gian tớ đều có chút mơ hồ, tớ muốn yên tĩnh một vài ngày.”
“Nhưng mà….. tớ sợ cậu không phối hợp trị liệu.” Vành mắt Hạ Thủy Thủy đỏ ửng, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Tình trạng ngày hôm qua của cậu, sao tớ có thể yên tâm chứ?”
Vân Khanh an ủi cô ấy: “Tớ đồng ý với cậu, tớ sẽ trị liệu, tớ chỉ là muốn được yên tĩnh.”