“Đồ ngốc, sẽ không đâu.” Anh nắm chặt hai vai cô: “Việc này qua đi, anh sẽ đi tìm em, nếu như em bằng lòng, anh sẽ cưới em.”
Ngọt ngào tốt đẹp là thế, nhưng Vân Khanh biết, nó chỉ là điều xa vời không với tới.
Anh dùng nó như một liều thuốc độc ngọt ngào, muốn mê hoặc cô.
Vân Khanh lắc đầu.
Anh lại lạnh lùng: “Anh đã quyết tâm đưa con đi, em nỡ tách khỏi bọn chúng sao?”
Vân Khanh giống như bị khống chế điểm yếu, con ngươi đen nhánh co rụt lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Cả hai đều im lặng, Lục Mặc Trầm đặt thân thể mịn màng như tơ lụa lại lạnh lẽo như sương của cô vào chăn, anh cay đắng đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Tâm trạng Vân Khanh rối bời.
Sau khi anh mặc áo sơ mi quần tây đi ra, đồng hồ chỉ 4 giờ sáng.
Thân thể mềm mại trong chăn vẫn không nhúc nhích, anh lạnh lùng nhìn, cất bước đến cửa, đi xuống lầu.
Cửa phòng khách có tiếng lách cách, có tiếng người bước vào, có tiếng nói chuyện.
Vân Khanh nghe được, lập tức đứng dậy, đang yên lặng thì có người lên lầu.
Cô mở tủ ra, tùy tiện tìm một chiếc áo ngủ dày mặc vào, vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy nữ bác sĩ thực tập kia ôm Tiểu Đào Tử, bước ra khỏi phòng trẻ em.
“Bác sĩ, cô làm gì vậy?” Vân Khanh nhíu mày, đuổi theo.
Phía dưới phòng khách, chuyên gia khoa nhi đến, Lục Mặc Trầm đứng cạnh bàn trà hút thuốc, nhìn thấy Vân Khanh đi ra, giọng nói anh trầm thấp bình tĩnh: “Anh sẽ đưa con của Tô Gia Ngọc trở về, chuyên gia khoa nhi và bác sĩ riêng này sẽ chăm sóc cẩn thận, em không cần lo lắng.”
“Con trai và con gái 6 giờ sẽ về, a thẩm sẽ chuẩn bị tốt hành lý, bên phía phòng khám em không cần đến, anh sẽ trực tiếp đóng cửa.”
Nói xong, anh nâng mắt nhìn cô chăm chú.
Vân Khanh đứng ở đó, bên tai quanh quẩn quyết định của anh.
Cô không xác định được là mình đang tức giận, mất mác hay là như thế nào, trong lòng đang đan xen loạn thành một mớ hỗn độn.
Cuối cùng cô nhếch khóe môi, không nói gì.
Sau khi bác sĩ nhi mang Tiểu Đào Tử đi, liền có người gõ cửa, lúc đầu Lục Mặc Trầm không nhúc nhích, sau khi hút xong điếu thuốc, mới mặc chiếc áo khoác vest mới tinh vào, dung nhan tuấn tú lạnh lùng, anh mở cửa, ngăn lại những người ở ngoài cửa đang muốn đi vào.
Âm thanh nói chuyện ở bên ngoài không nghe rõ, thế nhưng Vân Khanh thoáng nhìn thấy một chút vạt áo đồng phục.
Trái tim cô đập loạn xạ, trong nháy mắt liền ý thức được bên ngoài là ai, bước chân cô dừng một chút, sau đó chạy nhanh xuống: “Lục Mặc Trầm!”
Cô thở hổn hển đuổi theo, sự hờn dỗi trong lòng biến thành bất an, cô lo lắng nhìn anh.
Lục Mặc Trầm đưa tay nhanh chóng đóng cửa lại, chỉ để lại cho cô nửa câu: “Đi thôi.”
Cô bị khóa trái trong phòng khách trống rỗng rộng lớn.
Thời gian nhanh chóng đến 5 giờ, 6 giờ, bọn nhỏ đã trở về.
Vân Khanh không có tâm trạng làm bữa sáng, ánh mắt nhìn chằm chằm tin tức trên TV, mặt trời vẫn đang leo lên cao, sắc trời chuyển từ xám xịt sang sáng sủa, đã đến 8 giờ.
Quả nhiên bản tin thời sự phát sóng tin tức Chủ tịch Thịnh Thế bị triệu tập đến đồn cảnh sát, tiếp nhận điều tra.
Vân Khanh ôm chặt trái tim, ngơ ngác nhìn chằm chằm TV.
A thẩm gọi vài người giúp việc, thu xếp hành lý cho người lớn và hai đứa nhỏ.
10 giờ, bé trợ lý của phòng khám đưa đến cho Vân Khanh một số đồ vật cá nhân từ văn phòng.
Bé trợ lý thở dài than thở: “Bác sĩ Vân, không ngờ chị ra nước ngoài nghỉ phép đột ngột như vậy, phòng khám cũng tạm thời đóng cửa, nhưng mà chị muốn cùng bé con hưởng thụ hạnh phúc gia đình, thì nhân viên trung thành chúng em sẽ chờ chị!”
Vân Khanh hé miệng cười khẽ, lần đợi này, cũng không biết phải đợi bao lâu.
Cô hoàn toàn không muốn đi, không muốn đi!
Sự bá đạo của Lục Mặc Trầm có đôi khi khiến cô có hơi không thể thở nổi, nói một không hai, không chừa đường sống.