Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 615




Cô ôm chặt anh, giọng nói vẫn còn run rẩy, lại có chút rầu rĩ: “Đêm nay anh không bình thường….. Nói cho em, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trong quá trình vừa rồi, cô cảm giác được nhiều sự bất thường của anh, ba lần liên tục, anh giống như là muốn khảm cô vào thân thể, cố chấp, đổ mồ hôi, dùng sức.

Vả lại mỗi một lần anh đều tiến hành đúng lúc, sự chú ý như vậy thật không giống trước đây.

Anh không lên tiếng, hô hấp kiên nghị.

Vân Khanh giơ ngón tay lên, chọt chọt anh, lại từ từ ngẩng đầu lên giống như một con thỏ nhỏ.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng chiếu vào, chiếu lên gương mặt anh nửa sáng nửa tối, anh lại im lặng một lúc lâu, bàn tay lớn vỗ vỗ lưng cô, đột nhiên khàn giọng lên tiếng: “Ra nước ngoài được không? Vân Khanh, em mang con ra nước ngoài sống.”

Sau một giây im lặng, cô xoay người ngồi dậy, từ trên nhìn xuống, đối diện ánh mắt của anh: “Anh, nói cái gì?”

Đáy mắt anh là một mảnh tối đen như biển.

Anh thật hờ hững, cũng thật kiên định: “Anh muốn em và con rời đi.”

Ánh mắt vẫn còn lưu lại sự ấm áp của cô trong phút chốc mở to, ánh nước trong mắt phản xạ gợn sóng lạnh lùng: “Cho nên, vừa rồi anh ôn tồn, ra sức như vậy là để bồi thường sao?”

Đôi môi mỏng của anh nở một nụ cười khẽ, có chút đăm chiêu, giọng nói lại có vẻ thờ ơ: “Trước khi đi công tác xa, chồng muốn ngọt ngào một đêm với vợ, chỉ có vậy thôi.”

“Vì sao lại muốn bọn em đi?”

“Chỉ một thời gian ngắn.” Anh nói thêm, nhíu đôi mày rậm, ngẩng đầu sâu lắng chăm chú nhìn cô: “Hiện tại tình hình sắp đến giai đoạn xấu nhất rồi, rời đi là tốt nhất cho mẹ con em, anh cần phải tập trung tinh thần.”

“Nhưng mà anh đã sắp xếp rất nhiều vệ sĩ bảo vệ bọn em, em và các con không ra khỏi cửa, không gây phiền toái cho anh không được sao?”

Vân Khanh nhìn dáng vẻ hờ hững của anh, trong lòng vô cùng hoảng loạn, biết anh nói một thì sẽ không có hai.

Nhưng sao cô có thể cam lòng rời khỏi anh vào lúc này?

Vân Khanh nắm lấy bả vai rộng lớn của anh, không ngừng lắc đầu: “Chẳng trách anh nói thời gian không nhiều lắm, chẳng trách đêm nay anh lại không có một cuộc điện thoại, anh giành ra thời gian, là để từ biệt? Lục Mặc Trầm, anh thật đáng giận. Đây là quyết định đơn phương của anh, cho dù em không giúp được anh, nhưng chẳng lẽ đến tư cách đứng cạnh anh vượt qua cửa ải khó khăn này cũng không có sao? Lúc chiều em có xem tin tức nói đã có kết quả giám định ghi âm, kết quả không tốt sao? Anh tính toán một mình gánh vác, đẩy em và con đi thật xa, ra nước ngoài, cách núi ngăn sông, em vượt qua thế nào đây? Đây không phải là biện pháp giải quyết, anh biết rõ mà.”

Lục Mặc Trầm xoay người ngồi dậy, cong chân dài, ôm cô đang có chút kích động ngồi lên đùi, trong bóng đêm ánh mắt của anh u ám, giọng nói nặng nề không cho phép từ chối: “Cục cưng, trong nhà là đàn ông làm chủ, nghe lời đi! Anh không muốn để em nhìn thấy, cũng sẽ không để em nhìn thấy….. Quan trọng nhất là, anh không muốn đặt em ở nơi nguy hiểm, hiểu không?”

Cô sững sờ một lúc, trái tim như bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy, có chút nhói đau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, ánh mắt đỏ lên, càng thêm bất an bất định: “Anh định làm cái gì, không thể để cho em nhìn thấy?”

Ánh mắt Lục Mặc Trầm lạnh lùng, quay qua một bên.

Trái tim Vân Khanh trầm xuống, dự cảm không tốt càng thêm trầm trọng, cô từ từ đưa tay, ôm lấy gương mặt cương nghị của anh, đè chặt trán anh: “Dù là gió tanh mưa máu em cũng không sợ! Anh không cần nói nữa, em chỉ muốn nhìn thấy anh, xác định anh an toàn là được rồi, đừng đưa em đi….. Em sợ chia lìa, sợ ngắn ngủi sẽ trở nên lâu dài, thậm chí là vĩnh viễn. Huống chi hiện tại Gia Ngọc và Tiểu Đào Tử như vậy, về tình về lý, về bất cứ chuyện gì, em cũng không nên bỏ rơi bọn họ.”