Sắc mặt của Tô Gia Ngọc trầm xuống, lắc đầu: "Sự việc xong rồi Vân Khanh mới tìm ra tôi, cô ta không có tham dự vào chuyện này, cô ta không biết chuyện này."
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Vân Khanh nghe thấy âm thanh của Tô Gia Ngọc, đầu ngón tay càng lạnh.
Bên cạnh cô có người đàn ông cao lớn đang ở bên cạnh, sắc mặt của Vân Khanh trắng như tờ giấy: "Cẩn thận kiểm tra rồi, ngay góc đó thật sự không có camera sao?"
"Không có." âm thanh trầm lãnh của Lục Mặc Trầm vang lên: "A Quan đến hiện trường kiểm tra, không có lắp camera ngay góc đó."
"Tìm cái người đàn ông mà Quý Nhã Chi thuê, không chừng sẽ có được bằng chứng. Lục Mặc Trầm có thể tìm ra anh ta hay không?"
Lục Mặc Trầm nhìn về phía phòng thẩm vấn, cảnh sát đang hỏi vấn đề này.
Tô Gia Ngọc căng thẳng nhắm hai mắt lại: "Rất cao, mang khẩu trang, trước khi mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi cũng không chú ý đến những chi tiết khác. Khi đó Quý Nhã Chi đuổi theo tôi, người đàn ông đó đã chạy rồi, chẳng lữ không có camera nào quay được hình của người đàn ông khả nghi đó sao?"
Cảnh sát lắc đầu: "Người đàn ông có bộ dạng khả nghi quá nhiều, chỗ hộp đêm đó, cô không hình dung được cụ thể, mà còn có nhân viên của cảnh sát xuống hiện trường, phát hiện góc đó là cầu thang thoát hiểm, chỗ thoát hiểm không gắn camera, đi thẳng ra cửa sau."
Vân Khanh nghe được cắn miệng, chẳng lẽ nhân chứng duy nhất cũng không thể hy vọng được sao?
Người làm chứng...
Trong đầu Vân Khanh suy nghĩ một chút, bỗng dưng nhớ tới lúc cô đi tới gần cầu thang thấy được ánh sáng lờ mờ.
Cô lập tức xoay người ra ngoài, tìm đến người cảnh sát ghi chép lúc nãy: "Sau khi tôi đến hiện trường, có thể thấy một người có khả năng làm chứng, có thể cung cấp được không?"
"Thấy rõ không? Cô xác định được là ai? Cô à, chuyện này muốn là phải chính xác, không thể vì muốn cứu bạn cô mà hư hư ảo ảo được." Cảnh sát hỏi.
Vân Khanh không xác định được, không thấy được mặt, nhưng cảm giác cho cô thấy hình như là Giang Thành Vũ... Bỗng nhiên cô lại do dự, nói ra Giang Thành Vũ là tốt hay xấu?
Chuyện đêm nay lớn như vậy, nhất định Giang Thành Vũ cũng biết chuyện quan hệ giữa cô và Gia Ngọc, cũng là chuyện Gia Ngọc lừa, anh cũng biết rõ.
Vậy loại đàn ông này, một lời khai thôi có thể nhắm thẳng đến chuyện Tô Gia Ngọc mưu sát Quý Nhã Chi thì làm sao? Tuyệt đối không thể được!
Một lúc do dự thêm nữa cũng không xác định được, Vân Khanh nói: "Tôi sẽ cẩn thận ngồi nhớ lại một chút, xem tôi có nhận ra người đó hay không."
Bên kia, Cố Trạm Vũ cũng từ trong phòng thẩm vấn đi ra, bên cạnh anh có bốn nhân viên, Vân Khanh nghe thấy được cảnh sát nói chuyện: "Cố tiên sinh, chứng cứ đã thành lập là từ tám giờ đến chín giờ anh không có mặt ở hộp đêm, nhưng chúng ta cũng đang cần anh phối hợp ddeiefu tra án tử của vị hôn thê của anh."
"Được."
Cố Trạm Vũ xoay người rời đi, nhìn thấy Vân Khanh.
Vân Khanh trực tiếp đi qua, rất hoài nghi: "Tôi còn không tin là anh thật sự không có ở hộp đêm."
"Cảnh sát làm việc, cô tin sao?" Cố Trạm Vũ cười lạnh: "Lục Mặc Trầm cũng ở đây, cảnh sát sẽ thiên vị tôi sao? Xác định là tôi ở trong phòng, bỏi vì có chuyện nên mười giờ tôi mới đến hộp đêm, Quý Nhã Chi đi đến đó như thế nào, tôi không biết, chắc là có nghe ngóng được hành trình của tôi? Chuyện đêm này, cũng là ngoài ý muốn của tôi, Vân Khanh."
Vân Khanh lạnh lùng nhìn anh.
Cùng lúc đó, trên sân thượng của hộp đêm.
Giang Thành Vũ nheo mắt nhìn đại sảnh an tĩnh phía dưới, còn có cảnh sát đi tới đi lui, anh miễn cưỡng quay đầu nhìn xuống: "Chuyện đêm nay
đúng là khéo thật, đúng lúc đưa Quý Nhã Chi qua đây, thì ra tôi đã nghĩ đến chuyện ép cô ta qua, có thể chọc thủng tình cảm chị em của em gái bán rượu và Lục thiếu phu nhân, trái lại Quý Nhã Chi lại có ích, làm cho tôi đỡ phải sắp xếp em gái bán rượu kia."
"Anh Giang, em gái bán rượu kia lành ít dữ nhiều, lúc ấy anh thấy được tình hình thực tế sao?"