Ánh mắt của Lục Mặc Trầm trầm xuống: "Vân Khanh..."
Ngón tay của anh lại thêm lực, giữa trán xiết chặt: "Trước đó, anh và em đã nói xong rồi sao."
"Em biết em biết..." Vân Khanh hít một hơi thật sâu, lúc này không phải là thời điểm để so đo tính toán, cô lau nước mắt ở khóe mi: "Trước mắt đừng nói những chuyện này nữa, Gia Ngọc đâu? Gia Ngọc bị đưa đi ra ngoài, chúng ta mau lên đó đi!"
Lục Mặc Trầm đi tới bên đường, đã chào hỏi bên Cục Công An.
Bọn họ theo xe cảnh sát đến Cục công an, bên trong đã có lãnh đạo đang chờ, phòng thẩm vấn cũng đã mở.
Tô Gia Ngọc và Vân Khanh bị tách ra đi vào hai phòng thẩm vấn, đồng thời thẩm vấn.
Lúc gần đi, Lục Mặc Trầm kéo eo cô lại nghiêm túc dặn dò: "Đừng vờ ngớ ngần, Vân Khanh, em cứ nói chi tiết, tình huống lúc đó của Tô Gia Ngọc cô ta còn nói không rõ ràng, em chớ tùy tiện gánh tội thay."
Vân Khanh gật đầu nói, cái mấu chốt này, anh còn tỉnh táo hơn cô.
Lúc cô đang cho lời khai, Lục Mặc Trầm đã lập tức liên hệ với bên cảnh sát ở hộp đêm, nơi mà Vân Khanh, Tô Gia Ngọc, và Qúy Nhã Chi thường hay lui tới, đang nhanh chóng điều tra.
Theo dõi đến 7h30, hành lang lầu một, Vân Khanh bị Qúy Nhã Chi gọi lại, tranh cãi vài câu, Vân Khanh đi tới, Qúy Nhã Chi tức giận đứng tại chỗ, về sau đi theo cô.
Theo dõi hành tung của Tô Gia Ngọc từ tám giờ đến chín giờ, đều ở trong một căn phòng bao, ghi chép lại lời khai của cô cũng không lệch nhau.
"Vốn dĩ đêm nay tôi muốn đến từ chức, nhưng mẹ Tang nói là người không đủ, muốn tôi đi tới phòng phổ thông số 3 đưa rượu, tôi bị trì hoãn, gần chín giờ mới ra, sau khi có được cơ hội, tôi nhìn thấy Vân Khanh gọi cho tôi rất nhiều cuộc, tôi định tìm một chỗ yên tĩnh rồi định gọi lại. Nhưng mà trong lúc đó tôi phát hiện ra Qúy Nhã Chi, sau lưng cô ta có mấy thanh niên lưu manh, bộ dạng quái dị, tôi cũng không để ý lắm. Nhưng mà nghe được lời dặn dò của cô ấy là đưa thuốc vào phòng, tôi nghĩ đến bạn tôi Vân Khanh cũng đang ở hộp đêm. Bởi vì Qúy Nhã Chi cũng không mấy thân thiện với bạn tôi, tôi liền đi theo một đoạn để nghe ngóng tình hình, quả nhiên là cô ta tìm mấy người đàn ông này muốn hại Vân Khanh, đúng là thủ đoạn quá hạ tiện!"
"Lúc ấy tôi không muốn xung đột chính diện với cô ta, sau khi tôi nghe xong liền nhanh chóng đi báo tin cho Vân Khanh, nhưng lại bị Quý Nhã Chi phát hiện ra. Cô ta biết là tôi muốn đi báo tin cho Vân Khanh, uy hiếp tôi không cho tôi đi. Nói với tôi là nếu dám báo cảnh sát cô ấy sẽ giết cả nhà tôi! Cô ta mang thai, tôi cũng không muốn gây chuyện, tôi bỏ chạy, cô ta lại truy đuổi tôi. Tôi chạy một đoạn đã xảy ra chuyện, đùi chảy máu, tôi buộc phải dừng lại để cô ta đứng lại. Cô ta lại mạo hiểm nhân cơ hội bắt lấy tôi, đánh tôi. Trong lúc hỗn loạn đó, tôi đã ra sức để tự vệ, nhưng tôi xác định khi đó con của cô ta còn chưa mất, tôi muốn cứu đứa bé, nhưng cô ta không cho phép tôi đến gần. Trong lòng cô ta sinh ra quỷ kế, uy hiếp tôi gọi cho Vân Khanh, kêu Vân Khanh đến, vậy nếu con của cô ấy mất đi không phải tính lên đầu tôi sao. Tôi nhất định không làm, cô ta không chế được cảm xúc, lúc ấy máu đã bắt đầu chảy, tôi biết là con cô ấy mất rồi., cô ấy lại sốc. Tôi muốn cứu cô ấy, nhưng cô ấy lại tưởng rằng tôi muốn giết cô ta, lại phản kháng lại một lần nữa, nhưng tình huống nguy cấp đó tôi chỉ có thể làm cho cô ấy dễ thở hơn nhưng không ngờ tới cô ta bị khó thở mà giấu không nói, khi bị xúc động mạnh tim của cô ta cũng có vấn đề, về sau, ... Các anh đến mới thấy tình cảnh như vậy!"
Nói tới đây, Tô Gia Ngọc đã không còn cảm xúc, bình tĩnh, giơ tay về phía cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, làm nghề y không giết người, tôi xin thể tôi không có ý hại người!"
Trong mắt cảnh sát hiện lên tia phức tạp, nghiêm trang nói: "Trước tiên cứ ghi chép lại lời khai, sau đó đối chiếu ký tên. Cho dù lời khai như thế nào chúng tôi cũng cần phải có chứng cứ phối hợp! Chứng cứ của cô chưa đủ, chỗ phát sinh sự việc không có camera theo dõi, người bị hại như thế đi đến góc phía Tây còn không biết, cô nói là cô ta dẫn theo đàn ông, trong video cũng không thấy xuất hiện. Bạn của cô, cô ta có thể chứng minh cô và người bị hại có cãi vã trong quá trình đó không?"