Sau đó, tất cả mọi thứ trở nên hỗn loạn, loạn đến nỗi Vân Khanh không thể nhìn rõ ràng, quản lý của câu lạc bộ đêm, đội bảo vệ, nhân viên cứu thương mặc áo khoác trắng, và cảnh sát mặc đồng phục gấp gáp xông đến.
Cô bị chen ra phía bên ngoài, trơ mắt nhìn Tô Gia Ngọc bị nhân viên cứu thương đẩy ra, sau đó bị cảnh sát khống chế túm lấy hai tay.
“Gia Ngọc!” Vân Khanh hét lên. Hiện trường hỗn loạn, cô tiếp tục chen lấn về phía trước tiến vào trong đám đông, cố gắng kéo lấy Tô Gia Ngọc.
Quý Chỉ Nhã nhanh chóng được khiêng lên cáng, Vân Khanh nhìn thấy nhân viên cấp cứu lắc đầu: “Tình hình rất nghiêm trọng...”
Cô vẫn đang tìm Gia Ngọc, đám đông chen chúc từ phía lối ra của hành lang tràn ra ngoài, Vân Khanh lập tức cúi xuống nhặt túi xách và điện thoại di động của Tô Gia Ngọc. Khi đứng dậy vô tình cô liếc mắt nhìn một lượt, dường như cô nhìn thấy cái gì đó.
Nương theo ánh sáng, cô đột nhiên ngẩng đầu, góc này là cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng trên!
Khi Vân Khanh ngước mắt nhìn lên trên, thì cô nhìn thấy một bóng người đã biến mất khỏi cầu thang lầu ba.
Trong nháy mắt đó, Vân Khanh dường như nhìn thấy Giang Thành Vũ, nhưng cô không dám khẳng định, người đàn ông này xoay mặt đi quá nhanh, gần như chỉ là do cô ảo giác!
Cô quay lại muốn đuổi kịp xem, rốt cuộc là ai đang đứng theo dõi mọi chuyện ở chỗ đó, nhưng cô mới đi được hai bước đã bị cảnh sát gọi lại.
Cảnh sát hỏi, có phải vừa rồi cô có mặt tại hiện trường không?
Vân Khanh không hề do dự, Gia Ngọc ở đâu, thì cô ở đó, và cô gật đầu.
Cô bị cảnh sát dẫn xuống cầu thang.
Vân Khanh không ngồi cùng xe với Tô Gia Ngọc, cô là ngồi ở chiếc xe phía sau. Cô vội vàng xuống xe bước vào bệnh viện.
Hai tay của Tô Gia Ngọc vẫn còn dính máu, thân hình nhỏ nhắn mảnh khảnh đứng đối diện phòng mổ. Cách đó không xa, đèn phòng mổ đang hiển thị màu đỏ chói mắt.
Vân Khanh chạy tới, nắm chặt tay cô, hai bàn tay của cô lanh toát như hai cục băng.
Vân Khanh nghẹn ngào, nhìn cô chằm chằm rồi ôm chặt lấy cô.
Tô Gia Ngọc run rẩy như muốn nói điều gì, nhưng hiện tại cổ họng cô khô khốc, khuôn mặt cô trắng bệch hiện rõ từng đường mao mạch xanh lét.
Vân Khanh hít sâu một hơi rồi nói: “Xuỵt, xuỵt... bây giờ cậu nghỉ ngơi một chút đi, cậu sẽ không sao đâu, Gia Ngọc, những người như Quý Chỉ Nhã sẽ không dễ dàng chết đâu, đừng lo lắng!”
"Con gái của tôi đâu?"
Tiếng của một người phụ nữ xen lẫn tức giận vang lên từ đầu kia của hành lang, tiếng bước chân cũng nhanh chóng truyền đến.
Trong lòng Vân Khanh nghĩ không xong rồi, vừa quay đầu nhìn lại. Quả nhiên là gương mặt trang nhã đầy quý khí của Bạch Vũ Linh. Lúc này bước chân của bà ta hoảng loạn, vội vàng dẫn theo bác sĩ chạy đến.
Bác sĩ Hứa nhận ra bà ta nên thấp giọng báo cáo: “Bà Bạch, tôi e rằng tình hình của con gái bà không lạc quan cho lắm ... cô ấy bị mất máu quá nhiều, do thiếu máu cục bộ nên đã dẫn đến tình trạng cơ tim cấp và lên cơn hen suyễn đột ngột, người làm sơ cứu phán đoán nhầm tình trạng của bệnh nhận nên đã đặt khí quản trợ giúp hô hấp. Điều này dẫn đến bệnh tim cũ của con gái bà tái phát. Mọi thứ cùng xảy ra một lúc khiến đứa bé trong bụng bị đẻ non, còn cô ấy thì… hiện tại còn đang tiến hành phẫu thuật, bà phải chuẩn bị tâm lý đi!”
Bạch Vũ Linh như nghẹn lại, đôi bàn chân dẵm lên giày cao gót cũng đột ngột dừng lại. Bà lùi lại hai bước, thân thể đột nhiên mất đi sức lực, nhìn về phía cửa phòng mổ kêu thảm thiết: “Tiểu Nhã? Tiểu Nhã!”
“Nhanh lên, đỡ lấy phu nhân!” Vệ sĩ đi theo bên cạnh rối rít xông đến đỡ lấy bà ta.
Bạch Vũ Linh nhíu chặt lông mày, dường như lớp trang điểm tinh xảo trên khuôn mặt bà ấy cũng phai nhạt dần. Khi bà ta nhìn về phía Vân Khanh, khuôn mặt ấy từ từ lộ ra vẻ hung ác dữ tợn nguyên bản.
Nhìn thấy bà ta bước từng bước một đến gần mình. Vân Khanh không né tránh mà tiến lên một bước, chắn trước mặt Tô Gia Ngọc.
‘Chát’ tiếng bàn tay va chạm vào da thịt đột ngột vang lên trên hành lang im ắng của bệnh viện!
Quả nhiện, bà ta vung tay tát mạnh một cái vào mặt cô. Cô không kịp né tránh, nên gương mặt của cô bị tát lệch sang một bên.
Bạch Vũ Linh mắt đỏ ngầu, bà ta định vung tay tát cô thêm một cái.
Mặt Vân Khanh lạnh tanh, vươn tay nắm chặt cổ tay của bà ta rồi nói: “Một cái tát là đủ rồi! Do tôi thương tình con gái bà đang cấp cứu nên không chấp nhặt với bà, nhưng bà không nên khóc lóc ăn vạ người khác khi chưa biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.”