Vân Khanh sợ hãi, lòng bàn chân như bị rút hết sức lực cả người cô lắc lư đứng không vững. Giọng nói của người phụ nữ ở đằng kia vừa vội vàng vừa mờ mịt: “Khanh Khanh ... Tớ, tớ ở đây.”
Vân Khanh loạng choạng chạy đến, phải mất một lúc cô mới có thể bước qua vết máu tươi trên mặt đất đến gần Gia Ngọc. Lúc này cô mới nhìn rõ ràng, hình như đây không phải máu của Gia Ngọc.
Gia Ngọc nằm sấp trên mặt đất, cô vẫn có thể cử động bình thường.
Mà trên mặt đất nằm một bóng người, một người phụ nữ...
Với chiếc váy trắng tinh nhuốm đầy vết máu đó… Mắt Vân Khanh đột nhiên trợn lên, Quý Chỉ Nhã ... đây chính là Quý Chỉ Nhã!
“Chuyện…chuyện gì xảy ra vậy?” Vân Khanh sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, hai tay buông thõng trong không khí lạnh lẽo, đầu óc choáng váng. Cô nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động trên mặt đất của Quý Chỉ Nhã, rồi nâng khuôn mặt phờ phạc lên, ánh mắt vô hồn nhìn Gia Ngọc: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Dù nghĩ nát óc cô cũng không thể hiểu được, tại sao Quý Chỉ Nhã lại gặp phải Gia Ngọc? Rồi mọi chuyện lại diễn biến thành thế này?
“Cô ấy bị ngã xuống đất sao? Cô ấy... bây giờ tình trạng của cô ấy thế nào!” Cổ họng Vân Khanh run lên, cô nhìn đôi tay nhuốm máu của Gia Ngọc hoảng loạn mà di chuyển trên ngực và cổ của Quý Chỉ Nhã.
Là một người bác sĩ cô phải bình tĩnh. Cô lập tức xắn tay áo lên chạy đến gần hai người: “Hình như chân của cô ấy vẫn còn động đậy, Gia Ngọc, cậu đừng hoảng sợ, tớ sẽ giúp cậu, tớ đến giúp cậu đây...”
“Không!” Tô Gia Ngọc đột nhiên hét lên, giọng nói run rẩy khiến Vân Khanh sợ hãi. Con ngươi của Tô Gia Ngọc tối tăm, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Khanh Khanh, cậu đừng bước qua đây, đừng qua, hãy nghe lời tớ…”
Khóe mắt Vân Khanh đỏ bừng, cô chợt hiểu ra: “Cậu ngu vậy hả! Cậu đang suy nghĩ cái gì thế, để tớ giúp cậu, có thêm một người thì có thêm một phần sức mạnh, có lẽ còn có thể--“
“Khanh Khanh.” Tô Gia Ngọc thở hổn hển, cô ấn mạnh vào phần ngực của Quý Chỉ Nhã. Cô cứ máy móc lặp lại động tác đó, nước mắt chảy ròng ròng: “Có thể tớ gặp phải rắc rối rồi, tớ gây ra chuyện rồi… cho nên tớ không thể để cậu dây vào chuyện này được, cậu có hiểu không? Tớ không biết… tớ không biết rằng cô ấy bị hen suyễn. Vừa rồi cô ấy ngã xuống đất, do mất máu quá nhiều nên lượng máu cung cấp cho tuần hoàn hô hấp giảm mạnh, điều này dẫn đến tình trạng sốc đột ngột. Tớ đã đặt khí quản khẩn cấp cho cô ấy, lẽ ra cô ấy có thể thở bình thường, nhưng không hiểu sao tình hình của cô ấy càng trở nên nghiêm trọng hơn. Khi nhìn thấy sắc mặt của cô ấy tím xanh, nhiệt độ cơ thể lạnh dần, thì tớ mới nhận ra rằng có thể cô ấy bị hen suyễn, và cũng có thể bị cả bệnh tim nữa, tớ vướng phải rắc rối lớn rồi…”
"Không liên quan đến cậu! Cậu đang cố gắng cấp cứu cho cô ấy!” Vân Khanh gầm lên, cảm xúc mất kiểm soát: “Rốt cuộc thì giữa cậu và cô ấy đã xảy ra chuyện gì hả? Hai người phát sinh xung đột gì với nhau hả? Gia Ngọc nói cho tớ biết đi! Lúc này không phải là cậu nên ở trong phòng riêng cùng Giang Thành Vũ sao, cậu…”
Pi Po ….Pi Po…Pi Po----!
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên ở tầng dưới, chói tai, xuyên qua thần kinh của mọi người.
Thân thể của Tô Gia Ngọc trở nên cứng ngắc, cô cảm giác cả cơ thể mình như rơi xuống vực sâu băng giá. Ngón tay cô run rẩy nhưng không thể buông Quý Chỉ Nhã ra, chỉ có thể liên tục ấn để giữ vết thương cho cô ta, ngẩng đầu hét lớn: "Khanh Khanh, cậu đi đi! Xe cấp cứu đến rồi, chắc chắn cảnh sát cũng sẽ đến. Cậu không thể đứng ở đây!!!”
“Tớ không đi.” Vân Khanh toàn thân run rẩy kịch liệt, cứng đờ mà đứng đó, rồi định đi về phía trước, Tô Gia Ngọc đột ngột đẩy cô ra: “Đi mau!”
"Chuyện này không có gì to tát cả, đúng không? Cậu không cố ý làm hại cô ta, chúng ta có thể giải thích rõ ràng cho mọi người biết, Gia Ngọc, đừng hoảng sợ ..." Vân Khanh bật khóc đứng dậy.
Bịch… bịch… bịch….
Tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, không chỉ là của một người, mà là tiếng chân rất nhiều người, họ đang xông về phía này.