Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 541




“Không biết nữa, chắc cậu ấy nấu cơm cho Tiểu Đào Tử đấy.”

“Không phải nói Tiểu Đào Tử sống nhờ ở nhà hàng xóm sao? Cậu ấy cũng chuyển phòng cấp cứu rồi, hẳn là có thể tan làm đúng giờ.”

Hai người phỏng đoán, nhưng không có một nguyên do, Gia Ngọc gần đây có chút thần thần bí bí.

Trên thực tế, lúc này Tô Gia Ngọc đang ở hộp đêm.

Sáu giờ, mẹ Tang bước vào, bảo các cô gái xếp thành hàng.

Cô ấy vội vàng tắt video, đứng dậy khỏi ghế, dáng người cô ấy thấp, cho dù đi giày cao gót 12cm của hộp đêm, cũng xếp ở cuối hàng.

Mẹ Tang điểm danh từng người một, đi tới trước mặt cô ấy, nâng khuôn mặt đầy sạch sẽ của cô ấy lên, trách móc nói, “Cô có biết trang điểm không hả? Ai gọi một quả phụ như cô! Tuổi tác vốn đã không bằng người rồi, còn không dành chút thời gian trang điểm, mau trang điểm đậm một chút!”

“À, được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Gia Ngọc đỏ lên, cúi đầu đáp.

Cô ấy không biết trang điểm, do đó trình độ có chút kém, mãi cho đến tối cũng không có người gọi bàn cô ấy.

Không bán được rượu, tối nay sẽ không có hoa hồng, ở Bạch Trạm này, Tô Gia Ngọc mở điện thoại ra xem ngày trả nợ thẻ tín dụng, thở dài.

Mãi cho đến tám giờ rưỡi, rốt cuộc cô ấy cũng được gọi đi tới một ghế lô giao rượu.

Nhưng trong ghế lô kia đầy công chúa, không cần cô ấy.

Tô Gia Ngọc bưng khay đi ra, giày cao gót rất cao, cô ấy có chút lắc lư, liền dựa tường bước đi, đi qua ghế lô bên cạnh, cửa không đóng, cô ấy nghe thấy một giọng nam quen thuộc.

Một nam một nữ dường như đang nói chuyện ở cửa.

Thân hình người phụ nữ kia vô cùng cao, giọng nói hơi khàn, khẽ cười nói, “Tổng giám đốc Cố, đây là sốt ruột rồi?”

Giọng người đàn ông lộ ra sự u ám, “Cô Thiên, rốt cuộc cô và chủ tịch Giang là có ý gì? Mục đích hai người dường như không quá nhất trí! Giang Thành Vũ bảo tôi cầm quyền từ chỗ ông cụ, anh ta mới chịu đầu tư cho tôi một khoản tiền, còn cô lại khăng khăng bảo tôi kích động ông cụ đầu tư dự án ở nước ngoài, cô biết rõ Lục Mặc Trầm cực lực phản đối, vì thế anh ta bắt đầu loại bỏ những dự án kia của Lục thị, bây giờ Lục thị không đáp ứng xuể, xuất hiện hao hụt! Tôi chỉ là muốn hạ gục Lục Mặc Trầm, đoạt lại Vân Khanh, tôi không muốn khiến Lục thị sụp đổ!”

Cố Trạm Vũ?!

Tô Gia Ngọc kinh hãi, đang nói gì? Gì mà Lục thị, còn dính dáng đến chủ tịch Lục?

Tô Gia Ngọc theo bản năng, cảm thấy phải ở lại nghe một chút.

Giọng nữ khàn kia tùy tiện cười vui vẻ, “Tổng giám đốc Cố, cậu vẫn còn trẻ, thế nào, cậu muốn đoạt lại nữ nhân, nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng hy sinh một chút sao? Ví dụ như, Lục thị!”

“Cái gì?” Cố Trạm Vũ thở nhẹ.

Giọng nữ kia trở nên lạnh lùng, “Tôi muốn Lục Mặc Trầm, chủ tịch Giang, anh ta hiển nhiên là muốn chiếm Lục thị, mục đích không giống nhau, phương hướng giống nhau là được.”

“Nhưng oán hận của chủ tịch Giang và Lục thị từ đâu?” Cố Trạm Vũ hỏi tới.

Người phụ nữ kia không trả lời, cười khẩy nói, “Cậu chỉ cần nhớ kỹ, cậu phối hợp, tôi hứa tôi sẽ làm được chuyện của cậu, khiến Vân Khanh hận Lục Mặc Trầm, mà yêu cậu một lần nữa.”

“Rốt cuộc cô có phương pháp gì?” Cố Trạm Vũ gấp gáp chất vấn.

Hai câu đối thoại phía sau kia, Tô Gia Ngọc vươn đầu dài ra để lắng nghe, nhưng lại không nghe được.

Bởi vì có người túm lấy tóc cô ấy từ phía sau mà không có bất kỳ tiếng gió nào.

“Ách ----” Cô ấy hoảng sợ hét lên, đầu ngửa ra sau, cơ thể cũng bị kéo qua dễ như trở bàn tay.

Cô ấy nhìn rõ, đó là bàn tay to lớn của một người đàn ông, gầy mà có sức mạnh mãnh liệt.

Cô ấy bị lập úp vào tường, lưng Tô Gia Ngọc đau đớn, khay trong tay suýt nữa rớt xuống, cô ấy chợt ngẩng đầu, liền nhìn thấy thân hình cao lớn của một người đàn ông, một luồng tà khí điên cuồng xung quanh anh ta, dưới bóng đen, khuôn mặt anh ta trông vô cùng đẹp, nhưng bắt mắt nhất chính là vết sẹo trên đỉnh chân mày bên trái, bộ dạng hung ác tàn nhẫn trong nháy mắt hù dọa cô ấy.

Cô ấy câm như hến, người đàn ông nhìn bộ dạng cô ấy câm như hến chớp chớp mắt, đôi môi mỏng chầm chậm nhếch lên, anh ta cúi người xuống.

Tô Gia Ngọc bất ngờ đứng thẳng người lên, dọa chết rồi ----