Tô Gia Ngọc ra ngoài rẽ sang bên trái.
Hạ Thủy Thủy chỉnh lại quần áo, ánh mắt lơ đãng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Gia Ngọc đì vào cửa hàng bên cạnh.
Khu vực này đều là đồ lót, bên cạnh hình như bán kiểu trang phục hở hang ở hộp đêm?
Hạ Thủy Thủy không để ý lắm, cho rằng Tô Gia Ngọc chỉ đi dạo vớ vẩn, cô ấy thúc giục vươn móng vuốt sói vào bên trong, “Sao còn chưa mặc, không biết mặc thế nào sao? Kinh nghiệm lão nương phong phú, để lão nương dạy cậu ~~”
Trong nháy mắt, trong phòng thử quần áo liền vang lên tiếng kêu và cười đùa của hai người phụ nữ.
Vân Khanh bị tập kích ngực N lần, mồ hôi rịn ra đầy đầu mới mặc xong bộ này, Hạ Thủy Thủy xách thẳng cô lên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc trước vẻ đẹp, “Wtf, chính là bộ này! Hoàn hảo! Tớ biết cậu có thể mặc ren tơ tằm trắng ra mùi vị tuyệt đỉnh nhất, quả nhiên không sai, quyến rũ hơn ren tơ tằm đen! Woa, kaka, cái mạng già của Lục Đại Đại sắp gãy trong cặp kẹo sữa thỏ trắng lớn này rồi!”
Vân Khanh che mắt, không dám nhìn mình trong gương là bộ dạng thế nào.
Bị Hạ Thủy Thủy ác ý đẩy ra, cô nhìn thấy mình như thế.
Lập tức nhắm mắt lại, khói xanh bốc lên từ khuôn mặt.
“Tớ không muốn bộ này.”
“Muốn bộ này!”
“Ba ngàn bảy, tớ điên rồi sao? Tớ không mua nổi.” Vân Khanh tìm đủ lý do.
“Lão nương trả cho cậu một nửa, tài trợ, mẹ nó, cậu còn có gì để nói?”
Hạ Thủy Thủy sợ cô sống chết không chịu, không nói hai lời kéo cô cầm bộ quần áo kia ra ngoài, đi thẳng tới quầy tính tiền.
Đúng lúc Tô Gia Ngọc từ bên ngoài trở về, trong tay xách một túi mua sắm màu đen, cười hỏi, “Nhanh như vậy đã chọn được rồi à?”
“Tớ không muốn bộ đó, cậu ấy nhất định ép tớ mua.” Vân Khanh bị ngăn cách ở quầy tính tiền, giận đến bốc khói.
“Không muốn gì mà không muốn, tớ là đang vì Lục Đại Đại cầu phúc lợi, đến lúc đó tớ sẽ đòi tiền thưởng từ anh ấy, còn về cậu, công cụ này, ai quản cậu chứ!”
“Hạ Thủy Thủy, tớ đào mộ tổ tiên cậu!”
Hạ Thủy Thủy trực tiếp thanh toán toàn bộ số tiền, xách túi nhét vào tay Vân Khanh, bản thân cô ấy cũng mua ba bộ đồ lót, quay đầu thấy túi trong tay Tô Gia Ngọc, “Yoo, Tiểu Gia Ngọc, cậu mua gì thế?”
“À, chỉ là một bộ quần áo.”
“Mua ở đâu?” Hạ Thủy Thủy nhớ ra vừa rồi hình như cô ấy đi vào cửa hàng bên cạnh, ánh mắt cô ấy liền liếc nhìn về phía bên kia.
Mặt Tô Gia Ngọc thoáng qua một tia ửng đỏ, lập tức kéo Hạ Thủy Thủy, “Tớ mua hàng giảm giá thôi, chỉ là một chiếc áo khoác không đẹp gì lắm, chúng ta đi thôi, tớ muốn đi vệ sinh!”
Hạ Thủy Thủy và Vân Khanh đều vẫn chưa kịp nhìn, liền bị Tô Gia Ngọc lôi đi.
Ba người đi vào nhà vệ sinh, lần lượt vào, Vân Khanh bước ra, Tô Gia Ngọc trả lại túi cho cô.
Vân Khanh thấy túi màu đen trong tay cô ấy, liền nói, “Tớ giúp cậu cầm?”
“Không cần, bên trong có chỗ treo đồ.” Tô Gia Ngọc cười từ chối, cùng xách vào trong.
Vân Khanh quay đầu thấy Hạ Thủy Thủy cũng nhìn Tô Gia Ngọc, hai người cùng nhau nhún vai, không biết Gia Ngọc mua thứ gì, hình như không muốn để họ nhìn thấy?
Nhưng tầng một, đều là quần áo lót mà?
Họ tụ tập gần tối mới giải tán.
Vân Khanh nhớ ra cục cưng sắp tan học, liền trở về sớm.
Lái xe vào nhà để xe dưới lòng đất của Dự Viên, cô liền lén lén lút lút, trong tay giống như che một quả bom, rất sợ Lục Mặc Trầm sẽ tan làm sớm.
Nhưng cuối cùng là suy nghĩ nhiều, tình hình hiện tại của anh, rõ ràng cho thấy phải tăng ca.
Vân Khanh lần mò đi lên lầu, lấy đồ trong túi ra, ngón tay chạm vào ren tơ tằm mềm mại kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên lần nữa.
Cô thật sự muốn vứt đi, nhưng hơn ba ngàn đồng bạc, không nỡ.
Nhưng ngộ nhỡ bị Lục Mặc Trầm phát hiện, vậy thì xấu hổ biết bao nhục nhã biết bao!