“Tớ không có không có!” Vân Khanh giậm chân, khó giãi bày, độ nóng trên mặt càng tăng lên từng tầng một, “Cậu nói bậy bạ gì đó!”
“Đúng vậy, Hạ Thủy Đạo, cậu nói sự thật bậy bạ gì đó.” Tô Gia Ngọc chớp mắt.
“Tô - Gia - Ngọc!” Vân Khanh đỏ bừng cả mặt, tức giận đến bốc khói, “Cậu cũng nháo theo cậu ấy?”
“Haha ----” Hạ Thủy Thủy ỷ vào chiều cao của mình, vặn bờ vai nhỏ của Vân Khanh qua, từ từ thổi khí bên tai cô, “Nhưng phải nói thật, mặc thành như thế đi câu dẫn Lục Đại Đại, vóc dáng cậu khi mặc kiểu quần áo mặc như không mặc, hở bạo này, tớ cảm thấy Lục Đại Đại có thể sẽ trực tiếp hộc máu mà chết, cậu có tin không? Anh ấy, một người đàn ông cứng như vậy, có thể đòi hỏi như vậy ----”
“Mẹ nó, cậu lại không có điểm dừng, có tin tớ để cậu hộc máu ngay tại chỗ không.” Vân Khanh nhắm mắt lại ù đi, khóe môi cắn ra một tầng ửng hồng.
“Woa haha, tớ nghĩ chắc chơi vui lắm!”
“Tớ cũng cảm thấy chơi vui, Khanh Khanh, cậu có thể ở trước mặt chủ tịch Lục cường thế hòa nhau một ván.”
Nói đến loại chuyện này, Tô Gia Ngọc cũng sai lệch.
Vân Khanh thật sự là, trừng mắt nhìn hai người họ, không còn gì để nói nữa.
“Nhìn chúng tớ làm gì, ai bảo chỉ có mình cậu có bạn trai đàng hoàng nghiêm túc! Một oán phụ khuê phòng* cộng thêm một bà mẹ đơn thân như chúng tớ, không phải cũng chỉ có thể suy nghĩ viển vông mà không được thỏa mãn dục vọng trên người cậu?”
*Oán phụ khuê phòng (深闺怨妇): Bị nam nhân bỏ rơi, trong lòng còn có bất mãn, cả ngày bày biện sắc mặt cho người khác nhìn
“Đúng đúng đúng.”
Vân Khanh: “....”
Trong nháy mắt cô liền bị hai người phụ nữ này mạnh mẽ áp tải, đi dạo qua lại giữa các quầy hàng bày đủ loại hàng diêm dúa.
“Bộ này không tệ.”
“Woa, chà, bộ này ít vải hơn.”
“Gia Ngọc, bộ đó cũng lấy cho cậu ấy, ren tơ tằm, được đó, vừa trong sáng vừa quyến rũ.”
“......”
Có lẽ cầm khoảng mười bộ, Vân Khanh liền bị đóng gói cả người lẫn quần áo đẩy mạnh vào phòng thử quần áo.
Cô nhìn từng bộ treo trên tường, thậm chí có vài bộ do vài sợi dây đai tạo thành quần áo, quả thực máu não nổ tung.
Xin hỏi, mặc thế nào đây?
Hạ Thủy Thủy cặn bã kia khoanh tay chặn ở bên ngoài, không cho phép cô chuồn mất.
Đầu Vân Khanh đổ đầy mồ hôi, chọn một bộ bình thường nhất trước.
Mặc dù cô cũng không xa lạ gì đối với những thứ đồ này, lúc cô khám bệnh cho bệnh nhân nữ, để phối hợp sinh hoạt vợ chồng của họ, cô vẫn sẽ chủ động tìm kiếm một vài kiểu dáng khuyến khích bệnh nhân nữ mặc vì chồng.
Nhưng người khác thế nào cũng có thể, đến lượt mình, thì không phải chuyện như vậy.
Những thứ này khiến người khác trào máu, nhìn thế nào cũng cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Mức độ lớn nhất cô có thể chấp nhận, cũng chính là vì không ngấn mặc quần chữ T mà thôi.
Năm bộ đầu Hạ Thủy Thủy đều không hài lòng, Tô Gia Ngọc không nhìn ra khác biệt gì, cô ấy đỏ mặt, cô ấy cảm thấy Khanh Khanh mặc giống như yêu tinh.
Những bộ voan mỏng kia, làm tôn lên phần eo thướt tha tinh xảo muốn mạng bên dưới, Tô Gia Ngọc cũng cảm thấy dáng người này của Khanh Khanh, quả thật nên mặc kiểu này, cái gọi là phát huy hết những gì có sẵn.
Trong lòng Tô Gia Ngọc nhớ tới một chuyện, mím môi quay đầu nhìn trong cửa hàng, trong cửa hàng này toàn là đồ lót, không có loại cô ấy muốn.
Cô ấy không muốn mua, nhưng, không thể không mua....
Tô Gia Ngọc ngẩng đầu nói với Hạ Thủy Thủy, “Cái đó, cậu xem rồi đổi cho cậu ấy, tớ ra ngoài đi dạo tùy ý một chút.”
“Cậu muốn mua gì hả?” Hạ Thủy Thủy hỏi.
Tô Gia Ngọc vén tóc bên tai, không trả lời.
Cô ấy hỏi nhân viên quầy vài câu, nhân viên quầy chỉ hướng bên cạnh.