Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 532




A Quan thức thời lập tức cút xéo, đồng thời dặn dò những thuộc hạ không có mắt nhìn kia, khoảng thời gian này không có việc gì cũng đừng tới phòng làm việc chủ tịch!

Vân Khanh nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong điện thoại.

Rõ ràng là người đàn ông đã nghi ngờ, đang đi về phía cửa.

Giống như chơi trốn tìm vậy, nhịp tim của cô hơi tăng nhanh, mỉm cười liếc nhìn xem nơi nào có thể trốn, giọng nói Lục Mặc Trầm trong micro căng thẳng trầm thấp, “Đồ hư hỏng này, có phải em tới công ty không?”

“Không có, không có.”

“Quỷ mới tin em, tự mình vào đây!”

“Em chỉ là đoán được có một cục đá vừa hư vừa cứng, còn rất tùy hứng không chịu ăn cơm trưa, có lòng tốt gọi điện thoại.....ah, ah Lục ----”

Cô đang lui về men theo hướng cửa sổ, cũng không biết chân anh bị thương sao còn nhanh như vậy, đảo mắt đã mở cửa ra, cánh tay dài chộp tới, tràn đầy sức mạnh của người đàn ông!”

Chặn cô lại giữa chừng, sau đó mạnh mẽ kéo cô lại.

“Này....” Vân Khanh cúi đầu nhìn cánh tay rắn chắc của người đàn ông bên eo.

“Xem anh bắt được vật gì?” Giọng nói của anh, rất nhanh đã nặng nề vang lên bên tai, mang theo chút ý cưới không dễ nhận ra.

Bắt được cô.

“Anh bớt sức lực một chút, này ----” Vân Khanh không cẩn thận ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đầu các nhân viên len lén ngẩng lên trong ô vuông làm việc, phần lớn là nữ thư ký.

Cô đơn giản là bị túm như bao tải mà lôi vào, lúc này mặt cô đỏ lên, rốt cuộc là xấu hổ, nhỏ tiếng nhắc nhở anh, “Chú ý dáng vẻ chú ý hình tượng, nhiều người như vậy, Lục Mặc Trầm, chủ tịch Lục của Thịnh Thế, anh buông em ra trước ----”

Rầm, cửa phòng làm việc bị đóng mạnh lại.

Ngăn cách một phòng nghĩ bậy nghĩ bạ, các nữ thư ký bên ngoài nghiến răng nghiến lợi, muốn đi xem, muốn nhìn lại không thể.

Trái tim ngứa ngáy, đều sôi nổi nhìn chằm chằm nhưng không dám di chuyển.

Phía sau cửa, Vân Khanh bị anh mạnh mẽ ôm chặt áp vào cửa, cũng không kịp nói gì, đầu tiên mà bất ngờ chính là một nụ hôn dài.

Anh ấn đầu cô, cánh tay còn lại đỡ lấy vòng eo thon thả của cô, xoa vuốt, dùng sức xoa vuốt.

Dần dần thở dốc, giọng nói mê người.

Vân Khanh ưm ưm liền đẩy lòng ngực anh ra, không muốn.

Lục Mặc Trầm ngậm môi dưới trắng mịn của cô, kéo rất dài, chậm rãi buông ra, nhìn cánh môi cô như thạch đàn hồi lại.

Đôi mắt sắc bén của anh có chút sâu, thở dốc, nhếch môi, thân hình cao lớn đôi chân thon dài đứng thẳng lên, lén lút hỏi cô, “Em nói thử xem, chủ tịch Lục của em muốn ăn gì?”

Cái gì hả.

Vân Khanh phồng má, “Em cũng chỉ là muốn hỏi anh, không muốn ăn cơm hộp, muốn ăn canh cá sao, hay là bồ câu? Đầu óc của anh nhét đầy màu sắc!”

“Canh cá và bồ câu, cũng không ngon bằng em.” Lục Mặc Trầm nghiêm túc trả lời.

Bộ dạng đàng hoàng đó, Vân Khanh thật sự muốn nhấc chân đá một cái.

Cô vội cúi đầu nhìn, “Anh xem, động tác của anh lớn, chân rõ ràng vẫn không đi được, không đau sao? Em có mang theo hộp thuốc tới đây, anh ngồi xuống trước, anh ăn cơm, em đổi thuốc cho anh.”

Lúc này Lục Mặc Trầm mới nhìn kỹ ‘gia sản’ cô mang theo.

Trong lòng ôm hai phích giữ nhiệt lớn, trên vai vác một hộp thuốc, vừa rồi còn bị anh đè lên tường hôn một phút.

Vô cùng mảnh khảnh, vác nhiều đồ như vậy.

Anh giơ tay lên cầm lấy ngay lập tức, “Hộp thuốc rất nặng, sao em không để A Quan cầm vào, tiểu tử kia chết rồi sao? Phích giữ nhiệt nặng như vậy, còn hai phích đầy, em xem anh là bò?”

Nghe thấy anh không vui, Vân Khanh bĩu môi, cười, “Anh còn không phải bò già, bò già lớn hơn em năm tuổi!”

“Anh còn không biết em để ý tuổi tác? Mông ngứa hay là bên dưới ngứa?