Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 531




Nói yêu thương, thực sự là lãng phí ý chí con người, một người chủ nghĩa nữ quyền như cô bây giờ có thể nấu cơm, có thể đưa cơm, vì một người, chuyện gì cũng nguyện ý đi làm muốn đi làm, có lẽ chính là loại tâm tình thần kỳ này đấy!

Tới dưới lầu Thịnh Thế, Vân Khanh không báo cho anh biết cũng không nói cho A Quan, tự cô đi vào.

Bởi vì lần trước đã từng dẫn theo bánh bao nhỏ vào, bảo vệ và thư ký lễ tân vẫn nhận ra khuôn mặt, cô nói vài câu, họ liền cho đi.

Cô cũng nhớ mật khẩu thang máy chủ tịch, nhấn nút quả quyết đi lên lầu.

Lên tới tầng năm mươi, Vân Khanh bước ra liền nhìn thấy toàn bộ nhân viên ở giữa ô vuông làm việc đều ở đây, hiển nhiên là buổi trưa tăng ca.

Cô bước nhẹ chân, đi tới phòng làm việc của chủ tịch.

Cửa đóng, mành che mở một nửa, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, A Quan đứng ở trước bàn giám đốc, đứng nghiêm thẳng tắp.

Người đàn ông xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, thân hình thon dài ngồi trên ghế văn phòng, hai người đang nói chuyện.

Vân Khanh rụt đầu lại, thành thật chờ đợi.

Bên trong phòng làm việc, A Quan tiếp tục báo cáo, “Thiên Dạ quả thật có thân phận nhân viên sứ quán Mỹ, cho nên lão gia mới có thể tin không nghi ngờ. Còn về dự án GF kia xác định ở Mỹ, tôi đã điều động người bên kia đi điều tra, Giang Thành Vũ quả thực rót vốn vào dự án này, cũng không phải công ty ví da đơn giản, bán gì, còn phải đợi quan sát.”

“Giang Thành Vũ thì sao, tôi cảm thấy rất hứng thú đối với động cơ của anh ta.” Mặt Lục Mặc Trầm không biểu cảm, ngón tay khẽ động, đóng cây bút máy đắt tiền lại.

A Quan nhíu mày, “Thật sự là không điều tra được, trước kia Giang Thành Vũ này và anh có đụng chạm gì?”

Lục Mặc Trầm lắc đầu, nheo đôi mắt sâu xa lạnh lùng lại, “Hai người này liên kết, có mục đích chung. Mục đích của Thiên Dạ, ở chỗ tôi. Vậy thì mục đích của Giang Thành Vũ là gì? Đây là nơi tôi không nghĩ ra, sản nghiệp của anh ta ở Macao, Lục thị và tôi đều chưa từng tiếp xúc qua, anh ta muốn gì?”

A Quan nhìn vẻ mặt thâm trầm của ông chủ, không khỏi nói, “Thực ra anh cũng rõ, chuyện này cần phải hỏi lão gia Lục.”

Lục Mặc Trầm khẳng định, “Nếu ông già biết, vậy chắc chắn sẽ không hợp tác với Giang Thành Vũ, bây giờ động cơ của Giang Thành Vũ là một bí ẩn, phải điều tra thật sâu!”

“Vâng!” A Quan nhận lệnh.

“Đi xuống đi, bảo Phẩm Viện theo dõi kỹ động tĩnh của Lục thị, một khi Cố Trạm Vũ đóng góp vốn, lập tức cho tôi biết!”

Ngón tay thon dài của người đàn ông di chuyển chuột, nhíu mày nhìn chằm chằm máy tính.

A Quan lui tới cửa, mở cửa phòng làm việc, nhìn đồng hồ nhắc nhở, “Chủ tịch Lục, trưa rồi, anh nên ăn cơm trưa.”

“Không muốn ăn, đặt cơm hộp ở bên ngoài trước đi!” Người đàn ông không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói.

Cách một giây, điện thoại di động lại vang lên, lúc đầu Lục Mặc Trầm cũng không quay mặt qua, nhưng người bên kia dường như rất có kiên nhẫn, lại vang lên lần nữa.

Anh nhíu đôi lông mày lạnh lùng, chộp lấy cầm qua, chỉ là thấy số người gọi, ánh mắt sâu xa lại hơi khựng lại.

Mặc dù mặt không biểu cảm, nhưng lúc bắt máy, giọng nói rõ ràng chuyển từ lạnh lùng cứng rắn sang dịu dàng ấm áp, “Ừm, sao lại gọi điện thoại vào lúc này?”

Giọng nữ mềm mại như bông ở đầu dây bên kia, “Chủ tịch Lục hàng ngày phải giải quyết rất nhiều công việc của chúng ta, không muốn ăn trưa, anh muốn ăn gì hả?”

Lục Mặc Trầm ngẩn ra, lông mày nhướng lên.

Ngược lại, đôi mắt như vực sâu kia, gần như lập tức nhìn bên ngoài mành che.

Vân Khanh chợt hạ thấp eo xuống.

Lúc này đúng lúc đụng phải A Quan than vắn thở dài đang đi ra ngoài, hai người suýt nữa đụng nhau.

A Quan lập tức ổn định lại, ngẩng đầu, thấy là cô Vân, A Quan lại cúi đầu nhìn thấy đó là một phích giữ nhiệt, mắt sáng rực lên, “Khụ! Cô Vân là tới....”

Một tay Vân Khanh cầm điện thoại, tay còn lại làm động tác suỵt.

A Quan lập tức hiểu ra, phối hợp che miệng mình lại, mỉm cười từ tốn, còn trao cho cô ánh mắt ‘mời cô vào, mời cô vào’.