"Nếu như năm năm trước em gặp anh thì nhất định em sẽ trầm luân... Nhưng bây giờ em cả người đã chằng chịt những vết sẹo."
"Vậy thì em sợ cái gì..." Anh mút lấy lưỡi cô, dây dưa không dứt, một lúc sau mới thở hổn hển nói: "Anh đã làm tổn thương em rồi, chẳng lẽ em vẫn còn sợ tổn thương sao?"
Ánh mắt Vân Khanh mê ly, nhưng đáy mắt lại vô cùng rõ ràng, lời nói càng rõ ràng hơn: "Lục Mặc Trầm, tính cách của em không hợp để anh đùa giỡn, em cũng không phải người thích đùa giỡn tình cảm của người khác. Em chỉ muốn một phần thuần khiết, anh nói em trẻ con cũng được, nói em cố chấp cũng được, em không phải người đi ở giữa đường. Đối diện anh nhưng lại không thể nhìn thấu anh, cảm giác đó rất nặng nề, anh có hiểu không?"
Lục Mặc Trầm hơi nheo mắt nhìn cô, giọng nói lộ ra sự gấp gáp: "Trước đây anh chơi đùa với em, nhưng bây giờ không phải là đang nghiêm túc sao? Nói cho cùng, em mới là người ngốc nghếch chẳng biết cái gì cả, em tưởng mấy hôm nay em không chọc giận anh sao?"
Vân Khanh khẽ động lòng, há hốc miệng, lông mi rũ xuống, mãi một lúc sau mới trả lời, giọng nói như muỗi kêu: "Em đã giải thích với anh rõ lâu rồi, anh rốt cuộc... Sao em lại ngu ngốc không biết gì? Bởi vì em sợ mình bị rơi vào đó. Nhưng sau khi biết rõ tình cảm của mình với anh, em có lúc nào không thừa nhận? Đúng thế, em quan tâm anh, muốn chiếm anh làm của riêng..."
Ánh mắt Lục Mặc Trầm khẽ chìm xuống, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô: "Nói nửa ngày mà em vẫn không có chút ấn tượng tốt nào với anh?"
Vân Khanh ngẩng đầy, đôi mắt mờ sương, vẻ mặt vừa như không cam lòng, vừa như hổ thẹn: "Bây giờ có rất nhiều... Tất cả đều là cất nhắc anh, em cũng đã nói cảm giác của em rồi, nhưng không có nghĩa là em tha thứ cho hành vi hai ngày qua của anh. Với những gì mà anh thể hiện, đó là điều mà bạn trai nên thể hiện sao? Không giống một chút nào!"
"Em muốn ăn đòn à?" Lục Mặc Trầm cắn răng, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ, được thăng cấp làm bạn trai rồi.
Anh vô cùng đắc ý và hài lòng. Người đàn ông chậm rãi xoa tai cô, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen: "Em mà còn dám ngông cuồng, dương oai tác quái trên đầu ông đây như vậy thì dù ông đây có thích dáng vẻ xinh đẹp của em thế nào thì cũng vẫn đánh đấy."
Vân Khanh đẩy anh ra, bật cười: "Anh nghiêm túc một chút..."
Lục Mặc Trầm ôm chặt lấy cô, cọ cọ lên tóc cô, anh nghiêm túc nói: "Nghĩ lại không biết ông đây coi trọng em ở chỗ nào? Ngoại trừ thân thể mê hồn thì cả gương mặt lẫn trái tim đều lạnh như băng, đụng mạnh sẽ vỡ, chạm một cái là phải chịu trách nhiệm. Thôi thì anh đành cố mà chịu trách nhiệm tới cùng vậy, tránh để cho em làm hại người khác, thế nên anh đành thu phục em, hiểu chưa?"
Anh nói vô cùng dịu dàng.
Ví dụ như, một người phụ nữ vô cùng cố chấp vào chuyện tình cảm, một người thuần tùy đơn giản như vậy làm anh cảm thấy đau lòng.
Cô quá lí trí, điều này vừa dằn vặt vừa làm người ta cảm động.
Cô phải cố gắng lấy hết can đảm mới dám đấu tranh, nhưng khi chắc chắn thì ánh mắt cô lại sáng ngời, sẵn sàng chờ đợi bất ngờ.
Thực sự đúng là người phụ nữ hay già mồm cãi láo nhất.
Rất khó đối phó.
Chỉ khi nào làm xong...