"Nhưng Lục Mặc Trầm, anh có biết không... Em phải có bao nhiêu dũng khí mới dám hôn anh và nói những lời đó trước mặt Đoạn Vũ. Đúng, em không cam lòng, em không muốn Đoạn Vũ được thoải mái. Thế nên em mới lao tới để công bố chủ quyền, nhưng trong lòng em rất sợ hãi..."
Lục Mặc Trầm nhìn cô, nhíu mày, anh thực sự không biết cô đang sợ cái gì.
Công khai mối quan hệ này, thừa nhận anh là một chuyện khó xử như thế sao?
Vân Khanh giơ tay lên che một bên mắt, mắt còn lại nhìn anh: "Cuộc hôn nhân kéo dài năm năm của em, mỗi bước đi có bao nhiêu đau đớn, em luôn khắc ghi trong lòng. Thế nên bây giờ mỗi bước đi của em đều vô cùng cẩn thận, em sợ, sợ đau, em cũng không có dũng khí để làm tất cả mọi thứ. Em đã không còn dũng cảm để thích một người chỉ sau một giây giống như hồi còn là thiếu niên, bởi vì nếu như không bước đúng thì em sẽ không thể nào chịu được hậu quả, thế nên em..."
Ngón tay run run của cô nắm lấy áo sơ mi của anh, Lục Mặc Trầm vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Cô vẫn không thể ngừng khóc, giọng nói đầy bất lực: "Thế nên em thà thu mình trong vỏ ốc, em tự thôi miên bản thân, không nghĩ về chuyện tình cảm nữa, như thế thì chí ít cũng sẽ không bị tổn thương. Lảng tránh là lựa chọn của em, thế nên không phải em bỡn cợt anh, em chỉ... Bị sự mạnh mẽ của anh làm cho muốn bảo vệ mình. Em một mặt muốn rời xa anh, nhưng một mặt lại bị sự chủ động của anh làm cho bàng hoàng. Tự em cũng không biết đến tột cùng thì cảm giác của em đối với anh là gì?... Đến tận khi nhìn thấy anh và Đoạn Vũ, cả những cô gái còn độc thân ở công ty đều mê luyến anh...Em phát hiện ra mình không khống chế được, trong lòng em rất khó chịu, em cảm thấy rất ghen tức, nhưng trong lòng em cũng biết mình không nên ghen... Cứ như thế, giống như hôm cha em nhìn thấy chúng ta, em đã thấy cha em rất suy sụp, thế nên em quyết tâm nói với cha rằng em có thể đoạn tuyệt quan hệ với anh... Nhưng trong lòng em lại không muốn, nhưng em phải dứt khoát. Em nói cho cha em biết, cũng giống như nói với chính bản thân mình. Anh không biết em áp lực như thế nào đâu, cha em vì chuyện của em và Cố Trạm Vũ mà đau lòng như thế nào, bệnh tim của ông mấy năm nay trở nặng thêm chính là do em và Cố Trạm Vũ gây ra. Em không muốn để cha em phải lo lắng thêm nữa. Trước đây vì cứng đầu muốn ở bên Cố Trạm Vũ mà cha em đau lòng như thế nào, bây giờ em không muốn ông phải buồn thêm. Mười năm qua em đã rất cứng đầu trong chuyện tình cảm, bây giờ em không dám cứng đầu nữa, anh có hiểu không?"
Lục Mặc Trầm nhíu mày, gương mặt kiên nghị khẽ chấn động.
Thì ra ngày hôm đó khi cô nói những lời này với Vân Thừa Thư, trong lòng cô cũng thực sự có ý đó?
Chứ không phải chỉ là tùy tiện cầm lên rồi đặt xuống.
Ngu ngốc.
Lục Mặc Trầm ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng, một tay đỡ đầu cô.
Vân Khanh siết chặt ống tay áo anh, nhắm mắt cho nước mắt chảy xuống: "Thực ra em cũng cảm thấy buồn cười, rõ ràng đã hạ quyết tâm như thế, nhưng khi cha em buông lỏng thì em lại cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ. Anh hỏi em nếu như cha em không phản đối chúng ta thì em có hài lòng không? Em chỉ là không trả lời được..."
"Ngốc nghếch,"
"Đúng vậy, người phụ nữ nào rơi vào hoàn cảnh này cũng đều không có đầu óc, lúc nào cũng chỉ lo được và mất, không được tự nhiên." Cô bình tĩnh ngẩng đầu lên, mỉm cười ngượng ngùng.
Lục Mặc Trầm nhìn cô, không khỏi động tình, nước mắt cô rơi lã chã càng thêm quyến rũ.
Anh cúi đầu hôn.
Lời lẽ trằn trọc, anh chỉ nói: "Ngày đó anh hỏi em, nếu như em thành thật trả lời thì anh đã không làm nhiều chuyện như thế, là do em tự làm."
"Nhưng anh bắt em thừa nhận làm gì?" Vân Khanh bị nụ hôn của anh làm cho thở gấp, giọng nói đè nén lộ rõ vẻ thấp thỏm, làm người ta cảm thấy thương hại. Cô nói: "Thừa nhận đối với đàn ông có lẽ là vừa lòng, nhưng em lại sợ mất đi. Thủ đoạn của anh rất cao minh, cho đến nay lúc nào cũng thành công, anh vừa dụ dỗ em vừa khiến em bực bội. Nhưng em biết người đàn ông như anh rất khó nắm bắt, mà nửa đời sau của em càng phải tránh xa những người không thể nắm được trong lòng bàn tay. Cuộc hôn nhân trước của em đã đổ vỡ rồi, em mất mát quá lớn, việc gì em phải đi vào vết xe đổ đó nữa? Cha em đã tìm cho em một người đàn ông biết chăm sóc người khác, biết nóng biết lạnh. Cha em nói đúng, Lục Mặc Trầm anh là người chỉ biết lạnh không biết nóng, vô cùng bá đạo, tính cách độc đoán, lúc nào cũng làm theo ý mình."