Nhưng với vẻ ngoài này, Vân Thừa Thư có vài phần hiểu nguyên nhân con gái ‘rơi vào lưới tình’.
“Xin hỏi cậu tới tệ xá làm gì?” Giọng điệu Vân Thừa Thư, lộ ra hai phần tức giận, tám phần xa cách.
Lục Mặc Trầm bước vào, không gian căn nhà ba phòng hai sảnh rộng rãi, nhưng bởi vì anh đứng ở đó, không gian vẫn là có chút chật hẹp.
Anh đút hai tay vào túi, người ta không mời vào ngồi, anh sẽ không ngồi, nở nụ cười nhạt, ánh mắt lại sâu xa, “Tôi biết đột nhiên thăm hỏi ông, không phải thời cơ thích hợp, cũng có vẻ rất đột ngột. Nhưng tới cũng chính là một chuyện, muốn thương lượng với ông.”
Vân Thừa Thư liền đoán người tốt không có ý tốt, “Mi Quyên, rót trà cho khách.”
Dì Mi vừa định vào phòng gọi điện thoại cho Vân Khanh, chưa kịp, đành phải đi pha trà.
Vân Thừa Thư ngồi trên sofa một người, nhìn người đàn ông đang điềm tĩnh ngồi xuống phía đối diện, hơi hừ lạnh, “Không biết công tử Lục, đột nhiên tìm tới, là muốn tìm ông già tôi thương lượng điều gì?”
“Nếu ông Vân như thế, vậy thì tôi sẽ nói thẳng. Hy vọng ông Vân đừng sắp xếp những cuộc gặp gỡ kết thân cho con gái ông nữa, cô ấy có đối tượng rồi, là tôi.” Nói xong hai chữ cuối cùng, Lục Mặc Trầm nhướng mắt nhìn thẳng.
Vân Thừa Thư nắm chặt bình trà, sắc mặt lạnh xuống.
“Cô ấy hiếu thảo cho nên không thể làm trái ý ông, kẹt ở giữa sẽ không vui, cứ do tôi ra mặt, thương lượng với ông.”
“Công tử Lục thật đúng là khách khí.” Vân Thừa Thư có một ít khiển trách, “Thái độ này của cậu gọi là thương lượng?!”
Đối chọi gay gắt, từ đầu đến cuối Lục Mặc Trầm luôn lễ phép mỉm cười, ánh mắt mờ mịt, “Xin lỗi, chỗ trẻ tuổi nói năng lỗ mãng xin ông rộng lòng tha thứ, tôi cũng chưa từng có mấy lần nói chuyện khách khí với ai, ý là ý tứ đó.”
“Láo xược.” Vân Thừa Thư giơ tay vỗ bàn, nhìn chằm chằm Lục Mặc Trầm, nói thẳng, “Danh hiệu nhà họ Lục, tôi biết, người người kiêng dè, nhưng ông già tôi không sợ! Tôi cũng không có gì để nói, con gái của mình thì mình đau, Tiểu Khanh nó không thích hợp để quý công tử thay phiên nhau đùa giỡn, huống chi cậu còn là chồng trước của Vân Sương. Lời này có chút nặng, cậu cũng đừng để bụng, không thể trèo cao, cửa không thỏa đáng nhà không hợp, chúng tôi sẽ không trèo cây lớn cao quý như công tử Lục, cũng hy vọng cậu biết, quãng đời còn lại của con gái tôi, chỉ cầu an ổn, thản nhiên!”
Bầu không khí buổi nói chuyện sau đó, rơi vào cứng ngắc.
A Quan khẽ cắn môi.
Nhìn về phía ông chủ.
Ông chủ lớn lại bất động sâu xa, cũng không hề tức giận, đôi mắt sâu xa khép hờ không nhìn thấy gì.
Từ từ, anh nở nụ cười.
Mặt Vân Thừa Thư căng thẳng, thở gấp.
Dì Mi bưng trà từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy bầu không khí như vậy, rất lo lắng sức khỏe Vân Thừa Thư, “Tiên sinh Tiểu Lục này, sức khỏe ông Vân không tốt, ông ấy yêu con gái không sai, xin cậu hiểu, đừng quấy rầy ông ấy.”
Lục Mặc Trầm gật đầu, “Xin lỗi.”
Quay đầu lại liếc nhìn A Quan.
A Quan nhận lệnh, gật đầu ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền dẫn theo một người mặc áo blouse trắng đi vào.
Lục Mặc Trầm giới thiệu, “Đây là bác sĩ gia đình của tôi, ông Lão sẽ không có chuyện.”
“Tiểu tử, cậu....” Vân Thừa Thư quả thực bị chọc tức.
Nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia của Lục Mặc Trầm, mảy may không ngạo mạn, Vân Thừa Thư cho rằng đó là một chàng trai tàn nhẫn.
Lục Mặc Trầm dẫn bác sĩ tới là có nguyên nhân, tuyệt đối không muốn chọc giận ông cụ khiến Vân Khanh xù lông, nhưng lại có chuyện nhất định phải nói.
Anh đứng dậy, ánh mắt sắc bén vừa khiêm tốn vừa nghiêm túc, “Ông Vân, con gái ông, tôi muốn cô thì sẽ có trách nhiệm với cô ấy, không đùa giỡn, do đó ngả bài với ông, ông không cần nhét đủ loại đối tượng cho cô ấy, cô ấy nếm được người tốt rồi hiển nhiên cũng chướng mắt.”
“Cậu thật tràn đầy tự tin với bản thân!” Vân Thừa Thư buồn bực, “Nhưng tôi lại chướng mắt với tính cách này của cậu! Bối cảnh gia đình của cậu cũng quá phức tạp, tôi cũng không muốn nghiên cứu phẩm chất con người các loại, nói chung tôi sẽ không để con gái theo cậu, thương nhân coi trọng tiền bạc, nhẫn tâm, công tử nhà quan lại càng quần là áo lượt.”
Lục Mặc Trầm chịu đựng từng câu từng chữ, duỗi tay, A Quan đưa đồ tới, tay có chút do dự.
Lục Mặc Trầm mím chặt đôi môi mỏng, chậm rãi mở tờ giấy kia ra, nhét tờ giấy vào trong tay Vân Thừa Thư, giọng điệu rất trầm thấp, “Ông Vân chướng mắt tôi cũng thế thôi, có một vài chuyện không thể đảo ngược, tôi nghĩ đã đến lúc nói cho ông biết, để ông có chút chuẩn bị tâm lý.”
“Cái gì?” Vân Thừa Thư cúi đầu, trong lúc hoảng hốt đeo kính lên, nhìn thấy vài chữ lớn trên tờ giấy, trong nháy mắt sắc mặt hơi thay đổi.