Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 388




Nửa đêm, A Quan nhận được điện thoại của ông chủ, mới biết ông chủ cả đêm không ngủ.

Chuẩn bị xong những thứ dặn dò chuẩn bị, A Quan tìm được xe của ông chủ, đậu ở dưới đêm trăng, xung quanh yên tĩnh.

Xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy ông chủ đang hút thuốc bên trong, đôi mắt sâu xa, anh nhìn về phía biệt thự Dự Viên, không biết đang nghĩ gì.

Bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ như thế, A Quan rất ít khi nhìn thấy.

Trong biệt thự Dự Viên, cô Vân đang nghỉ ngơi bên trong đó sao?

"Đồ đã lấy tới rồi?" Lục Mặc Trầm tắt lửa tàn thuốc.

A Quan đưa đồ qua, nhưng nghi ngờ, "Chủ tịch Lục, anh muốn thứ này làm gì?"

"Mấy giờ rồi?"

Loading...
"Năm giờ sáng."

Lục Mặc Trầm bước xuống xe, từ ghế trước xuống ngồi ghế sau, bảo A Quan ngồi vào ghế lái, lái xe.

Anh dựa lưng vào ghế, đôi mắt sâu xa nhìn xa xăm, nói địa chỉ, "Đi khu chung cư Thụy Phong bệnh viện Bắc Nhân."

"Hả?" Tay nắm vô lăng của A Quan khựng lại, "Đó là....nơi cha cô Vân sống mà, chủ tịch Lục, sao anh lại đến đó?"

Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại.

.....

Nửa tiếng sau xe chạy tới nơi.

Sáu giờ sáng, đã lộ ra ánh mặt trời, khu chung cư kiểu xưa có hơi thở cuộc sống.

Lục Mặc Trầm xuống xe, người đàn ông tuấn tú nho nhã đứng ở trước cửa vào khu chung cư, thu hút sự chú ý của các cô các chú đang tập thể dục buổi sáng.

Anh đút hai tay vào túi, dặn dò A Quan, "Lên xem thử, thức dậy rồi hãy gõ cửa."

A Quan gật đầu, chạy lên lầu bốn, cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng, giơ tay gõ cửa.

Mở cửa chính là một người phụ nữ.

"Chào cậu?" Dì Mi rất nghi ngờ, chưa từng gặp, có chút đề phòng, "Chàng trai, cậu tìm ai?"

A Quan mỉm cười, rất lễ phép, nhưng không nói chuyện liền đi xuống lầu.

Dì Mi ù ù cạc cạc, quay đầu gọi Vân Thừa Thư đang đọc sách ở ban công, "Ông Vân, vừa mới có một chàng trai, rất kỳ lạ khó hiểu, gõ cửa xong không nói lời nào liền đi xuống."

"Hử?" Vân Thừa Thư đang đọc sách say sưa, lúc đầu không để ý hừ một tiếng, đợi đến khi tiếng của Mi Quyên vang lên lần nữa, ông ấy mới đóng cuốn sách cũ trong tay lại, tháo kính xuống đút vào túi áo trước ngực, đi vào phòng.

Lại nhìn thấy cửa đã có người đứng.

Người đàn ông trẻ tuổi, vô cùng cao lớn, đứng một mình ở đó, tướng mạo trông rất tuấn tú.

Khí chất lạnh lùng, dường như xung quanh đều tự động im lặng trong chốc lát.

Vân Thừa Thư ngẩn người, đi tới trước cửa chắn dì Mi, nhìn thấy vẻ thù địch ẩn giấu trong đôi mày người thanh niên này, ông ấy thản nhiên hỏi, "Cậu tìm ai?"

"Tôi tìm ông." Lục Mặc Trầm trả lời thẳng, ấm áp lễ phép, cơ thể cao lớn thẳng tắp hơi khom người chào.

A Quan ở phía sau, xách hai túi đựng hộp quà tiến vào, "Lão tiên sinh, đây là chút tâm ý lần đầu gặp mặt của tiên sinh nhà tôi."

Mắt dì Mi nhướng lên, "Ông Vân?"

Có nên nhận quà không? Khí chất chàng trai này quá mạnh mẽ, không phải người bình thường.

Vân Thừa Thư lắc đầu, đôi mắt mang theo sự xem xét, ngẩng đầu nhìn người này, vô cùng cao, khí chất khắp người, "Ngại quá, tôi không quen biết cậu."

"Hiển nhiên." Lục Mặc Trầm khẽ nhếch môi, cầm lấy đồ trong tay A Quan, tự mình xách vào, đặt ở bên cạnh tủ giày, anh đứng thẳng người, đôi mắt hơi híp lại nói, "Tôi họ Lục, ông Vân."

Vân Thừa Thư hơi ngớ ra, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, giơ tay chỉ vào anh.

Lục Mặc Trầm gật đầu, "Người đàn ông có quan hệ với con gái ông, tôi tên Lục Mặc Trầm."

"Chính là cậu?!" Giọng điệu Vân Thừa Thư ngưng trọng, nhíu chặt mày.

A Quan thấy bầu không khí có chút rơi vào tình thế căng thẳng, đây là người chủ tịch Lục lần đầu gặp mặt, rất có thể là cha vợ tương lai, khụ khụ.

Nên gây khó dễ thế nào?

Trong lòng Vân Thừa Thư nghĩ tới nghĩ lui, một là thân phận người đàn ông này không bình thường, ông ấy biết là nhà họ Lục trong quân đội ở thành phố S, hai là khí chất người này quả thực không bình thường.

So với trong tưởng tượng của ông ấy, dường như thân nhau, cũng phải sâu hiểm khó dò rất nhiều.

Nhìn tướng mạo khó nhìn ra tốt xấu.