Bên kia, ông cụ Lục nhìn con trai muốn rời đi, ông ta nắm chặt cây gậy thêm chút lực, vẫn là đuổi theo nói, “Mặc Trầm, chuyện ly hôn cha biết con không sai, năm đó là Nhu Hi hồ đồ dẫn Quý Chỉ Nhã cho con, nhưng liên quan tới chuyện sau này vừa rồi cha đã hỏi qua, nó hoàn toàn không biết. Chúng ta cũng đều không rõ hôn nhân của con là tình trạng như vậy, vừa rồi sau khi nó biết, đã rất hối hận.”
Dáng người cao lớn thẳng tắp của Lục Mặc Trầm dừng lại, nhìn vào mặt ông cụ Lục, thấp thoáng dường như nở nụ cười khẽ.
Ngay cả đáy mắt cũng nở nụ cười, “Dĩ nhiên chị ấy hối hận, dù sao thì Trạm Vũ liên quan trong đó không cạn, sau đó là Tô Gia Ngọc, lại gây thành chuyện xấu trong nhà.”
Một sự chế nhạo nhẹ nhàng nhưng chạm đến ranh giới của chủ đề
Khuôn mặt ông cụ Lục hơi cứng đờ, mím chặt môi, uy nghiêm nói, “Cha sẽ bảo nó đích thân tới cửa xin lỗi con.”
Lời trong lời ngoài, nhận sai có vài phần là chân thành?
Tần Luật nghe thấy lông mày thẳng liền nhíu lại, ông già này thiên vị, thiên đến mất não rồi.
Lục Mặc Trầm nghe thấy cũng không thiếu ghét bỏ.
Đuôi mắt hẹp dài của anh híp lại, đã là lạnh lẽo thấu xương, “Cha, bản thân chị ấy có mở miệng sao, nói xin lỗi chị ấy có thể tự mình tới nói với con. Ngoài ra, thời gian qua, trải qua rút gân lột xương, xin lỗi cũng vô dụng, nói một cách thành tâm thành ý, không bằng trả lại đi.”
Đôi mắt u ám của ông cụ Lục thay đổi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đứa con trai này, từ lúc nào nó đã trưởng thành đến mức trong mắt cuồn cuộn nổi lên một tia trăm họ lầm than rồi?
Ông cụ Lục nắm chặt cây gậy, giận tím mặt, đang muốn lên tiếng.
Lục Mặc Trầm nửa thật nửa giả cong môi, “Nói đùa thôi, người một nhà nói trả lại gì chứ, cha, xin phép trở về!”
Ông cụ Lục rời vào suy nghĩ sâu xa, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Thấy anh muốn đi, lại nắm lấy cánh tay Lục Mặc Trầm, sắc bén hỏi, “Mẹ ruột của Mười Ba, Mười Bốn, trong lòng con có tính toán không? Rốt cuộc là ai, con nói cho cha biết?”
Lông mi thon dài của Lục Mặc Trầm che đi đường vân sóng mắt sâu xa trong đáy mắt kia, cũng không thấy rõ bất kỳ biểu cảm gì nữa, như cười như không nói: “Đúng vậy, là ai chứ? Việc này con phải từ từ điều tra, xem là ai bị mẹ con độc ác kia đối phó, kéo vào vòng xoáy này.”
Tần Luật nhìn Lục Mặc Trầm thật sâu, sự cơ trí và trầm tĩnh, thuộc về anh.
Lúc này, vẫn chưa phải là thời điểm tốt để tiết lộ Vân Khanh.
Giờ phút này, Tần Luật cũng từ đáy lòng thừa nhận, Mặc Trầm không có đối đãi tệ với Vân Khanh, từ đầu đến cuối của cuộc sóng gió này điều đầu tiên anh suy tính, vẫn là Vân Khanh.
......
Buổi trưa, Vân Khanh canh giữ ở bệnh viện nhi ở đây.
Hôm qua Gia Ngọc rời đi cùng họ, để lại Tiểu Đào Tử ở đây lẻ loi một mình, sáng nay y tá gọi điện thoại nói tiểu tử kia vô cùng huyên náo, không ngừng khóc lớn.
Cho nên cô qua ở cùng, vốn muốn gọi điện thoại cho Mười Ba, Mười Bốn bảo tụi nhỏ qua.
Một đám bạn nhỏ thì có thể dỗ Tiểu Đào Tử một chút.
Nhưng điện thoại không gọi được, Vân Khanh ý thức được, Lục Mặc Trầm có thể trong lúc ly hôn áp dụng biện pháp gì đó.
Tiểu Đào Tử ủ rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò càng làm tôn lên đôi mắt to tròn của cô bé, lo sợ bất an đáng thương như thế, lại khiến người khác đau lòng như thế. Vẫn luôn hỏi cô, tại sao lâu như vậy, lâu như vậy không đến thăm cô bé.
Vân Khanh chớp mắt, hốc mắt không nhịn được đỏ lên trốn tránh, “Đào Tử ngoan, dì không phải cố ý, dì và mẹ con xảy ra chút hiểu lầm, nhưng dì bảo đảm sau này cũng sẽ không như thế nữa, được chứ.”
Tiểu tử kia nắm lấy ngón trỏ của cô, nhắm mắt lại thở dốc rồi lại thở dài liên tục, “Dì Khanh Khanh, dì không thể bỏ rơi mẹ con nữa, mấy ngày nay mẹ lúc nào cũng khóc. Thực ra con biết, bệnh của con không tốt, đau khổ và không vui trong lòng mẹ rất nhiều rất nhiều, con muốn chia sẻ, nhưng con biết, dì Thủy Thủy nói người đàn ông hư kia là cha con, con cảm thấy không phải, cha trong giấc mơ của con, rất ngầu, nhưng ông ấy sẽ cười với con, không phải dáng vẻ của người đàn ông hư kia.”
Vân Khanh lấy khăn mặt sạch lau mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán trong lúc trị liệu cho cô bé.