“Cha, con biết con làm vài chuyện sai khiến cha tức giận, nhưng cha cũng phải nghiêm túc suy nghĩ tổn thương con phải chịu trong cuộc hôn nhân giữa con và Lục Mặc Trầm! Nếu không phải anh ta lạnh lùng, tuyệt tình, tàn nhẫn với con, sao con lại đối với anh ta như vậy chứ, con cũng là con gái ruột của cha, cha phải giúp con tranh giành đồ của con!”
Quý Chỉ Nhã khóc lóc thảm thiết, chạy đến Quý Vân Đình, nắm lấy ống tay áo ông ta, không cam lòng khóc lên.
“Cha....”
“Con câm miệng.” Quý Vân Đình lạnh lùng quát lên, biểu cảm u ám lại phức tạp, trong đó vẫn là vô cùng căm tức.
Bạch Vũ Linh nhìn chằm chằm người đàn ông với tâm trạng u ám, lập tức kéo con gái trở về, để tránh khỏi đổ dầu vào lửa.
Quý Chỉ Nhã run lên, mặt như màu đất, liên tục ngã quỵ xuống đất, sợ hãi không cam lòng lẩm bẩm nói, “Mẹ, mẹ giúp con cầu xin cha! Tại sao? Tranh thủ lâu như vậy, tại sao? Tại sao con vẫn đều không chiếm được cái gì....”
Lục Phẩm Viện hừ lạnh giễu cợt, “Không phải của cô, cô càng muốn cướp, kết quả không phải là làm trò cười cho thiên hạ?”
“Cũng may Chính ủy Quý, chú ấy biết lý lẽ, cửa nhà mình mục nát tự mình sửa, không trách đông trách tây là tốt nhất! Lau sạch người ra khỏi cửa đã tận tình tận nghĩa với cô, hai mẹ con các người lại lòng tham không đáy, thấy tốt không nhận, xem tình tình Mặc Trầm tốt? Đứa em trai này của tôi tính tình thật sự không tốt, đắc tội nó một tấc, phải trả trăm thước! Lúc trước cô lau sạch người ra khỏi cửa, những chuyện dơ bẩn này, nó cũng không thể cho cô chọc ra, các người không muốn! Vậy không phải liền rơi vào kết cục danh dự và tài sản mất hết! Ha, cô tính toán Mặc Trầm, tính toán con của Mặc Trầm, kẻ khả nghi lừa đảo hôn nhân, nhà họ Lục chúng tôi thật sự muốn truy cứu, cô còn phải lỗ vốn vài trăm vạn đấy!”
Lục Phẩm Viện càng nói càng giận, “Chưa từng thấy qua loại rắn rết như các người! Mẹ nó nhà họ Lục nợ công đạo và lời giải thích gì với cô?”
Ông cụ Lũ liếc nhìn sắc mặt Quý Vân Đình càng ngày càng nổi trận lôi đình, quát Lục Thẩm Viện một tiếng, có chừng có mực.
Dù sao thì hai nhà quân khu đồng cấp, nhà cao cửa rộng, đả thương nguyên khí cũng không tốt.
“Chính ủy Quý, nếu đã lén đàm phán sơ bộ thỏa đáng rồi, bên phía Phó viện trưởng Cao.” Ông cụ Lục chỉ điểm nói.
Mặt Quý Vân Đình căn bản không có ánh sáng, tối sầm lại, thở dài nói, “Gia môn bất hạnh. Tự tôi sẽ chào hỏi tốt với Phó viện trưởng Cao, chuyện này không nên đưa ra tòa án. Những gì không nên tiết lộ thì không thể tiết lộ! Dừng ở đây đi!”
Quý Chỉ Nhã nghe thấy Quý Vân Đình nói như vậy, coi như là ván đã đóng thuyền, hạ lệnh chết.
Tan vỡ quỵ xuống đất, sắc mặt cô ta xám xịt ngơ ngác, quay đầu nhìn Lục Mặc Trầm.
Bên kia, ngũ quan người đàn ông lạnh lùng, cả người lạnh lẽo đứng ở nơi chướng khí mù mịt này với Tần Luật, khí tức u ám không bị ảnh hưởng chút nào.
Giống như đánh bại cô ta, giống như chuyện ly hôn lớn như vậy, từ đầu tới cuối anh đều không để vào mắt.
Quý Chỉ Nhã chính là hận thấu xương sự kiêu ngạo này của anh, lại hận thấu xương năng lực và máu lạnh của anh!
Càng hận hơn, nhiều năm như vậy, bản thân trong mắt anh căn bản không đáng nhắc tới, có thể chỉ là sự tồn tại giống như một hạt cát lọt vào mắt!
Cô ta không ngừng siết chặt ngón tay, mãi cho đến khi nổi gân xanh, lồi lên.
Cho rằng xong như vậy sao?
Vẫn chưa xong, vẫn chưa xong đâu.....
Anh cho rằng từ nay về sau anh có thể ở bên cạnh Vân Khanh sao? Haha.
“Chi phí giám định A Quan sẽ thanh toán với cậu.” Lục Mặc Trầm nhíu mày phủ tàn thuốc xuống, xoay nửa người.
Tần Luật thản nhiên cười khẩy, “Cậu tổn hại tôi thì sao.”
“Đi thôi.”
“Ừm.”