Vân Thừa Thư cũng nghe được tiếng gọi ngoài cửa, là trưởng bối trong nhà, ông chống lên ghế sofa cố gắng đứng lên, "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Vân Khanh lập tức bước lại, trấn an, "Quỷ kế của Bạch Vũ Linh, ngài đừng lên tiếng."
"Chú bác con cũng ra mặt, có phải đã biết chuyện của con rồi không?" Vân Thừa Thư nhíu chặt mày.
Tiếng người bên ngoài càng ngày càng lớn, còn có thể nghe được Bạch Vũ Linh đang ung dung nói chuyện với hai người đứng đầu nhà họ Vân.
Trái tim Vân Khanh như có lửa mạnh thiêu đốt, Bạch Vũ Linh nhất định phải ép người đến chết mới được à?
Vân Thừa Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tái nhợt, "Hàng xóm láng giềng đều tới rồi, mẹ con đúng là hồ đồ, hồ đồ quá! Khụ khụ!"
Vân Thừa Thư bị kích thích định ra mở cửa, Vân Khanh không kéo lại được, "Không được, mọi chuyện không phải như vậy, cha không thể để những người này nghe nhầm đồn bậy hủy hoại thanh danh của con được, cha phải đi ra ngoài nói rõ với bọn họ!"
"Cha, nhiều miệng như vậy ngài cũng không thể nói rõ được, đừng đi ra."
"Cửa nhà họ Vân của cha không thể để bọn họ khua môi múa mép." Vân Thừa Thư nghe thấy bên ngoài đưa ra những suy đoán càng ngày càng khó chịu nổi, máu nóng dồn lên, "Rốt cuộc mẹ con muốn làm cái gì vậy? Hả?"
"Bà ta gọi trưởng bối tới muốn ầm ĩ đến tận Từ Đường, đơn giản là định nhân cơ hội này ép chết chúng ta. Vậy nên cha, chúng ta càng không thể ra ngoài, nghe con, đừng để mắc mưu, ngài đừng tức giận hại sức khỏe."
"Cha không ngờ mẹ con lại có thể trở nên như vậy." Vân Thừa Thư thê lương nói.
Vân Khanh cười gằn, "Dì Mi, đừng sợ, lập tức có người đến xử lý đám ô hợp này rồi."
Vân Thừa Thư thở hổn hền nhìn cô.
Điện thoại trong tay Vân Khanh sáng lên.
Có cuộc gọi đến, cô liếc mắt nhìn, lập tức dùng ngón tay cái che tên người gọi, bước ra xa hai bước để bắt máy.
Giọng Lục Mặc Trầm ở phía đầu dây bên kia lạnh như băng, "Đến ngay đây, đừng sợ."
"Ừ. Tôi vẫn còn có thể chống đỡ được."
Tiếng ồn ào huyên náo lọt vào trong điện thoại, Lục Mặc Trầm quát tài xế, "Nhanh hơn chút nữa!"
Khi nhận được tin nhắn của Vân Khanh thì Lục Mặc Trầm đang trên đường cao tốc.
Buổi sáng anh để A Quan tìm người đến xem chỗ cha Vân Khanh, người của A Quan đi đến ba phòng và hai sảnh.
Hướng đi không đúng, động tác của Bạch Vũ Linh nhanh hơn, rời khỏi Dự Viên thì trực tiếp đi tìm Vân Thừa Thư, chặn Vân Thừa Thư trong công viên rồi đưa về nhà ở thành Nam, vì vậy người của A Quan bắt được khoảng không.
Khi nhận được tin, Lục Mặc Trầm lập tức quẳng lại gian hàng chạy tới thành Nam, anh chậm hơn Vân Khanh một tiếng đồng hồ, quả nhiên trên đường nhận được tin nhắn ‘cầu cứu’ của cô.
Cúp điện thoại, không hiểu sao, sóng gió cuộn trào trong mắt dường như đã lắng xuống một nửa.
Biết anh sẽ đến ngay, Vân Khanh liền ổn định.
Hai cánh cửa gỗ cao của cửa chính bị va đập, vang lên rẩm rầm, bên ngoài có người quạt gió thổi lửa, thấy bọn họ mãi không mở cửa, thế mà lại bắt đầu xô cửa!
Vân Khanh và dì Mi chuyển cái bàn lớn ra để ngăn lại.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ dù có dày đi chăng nữa, cũng không chịu nổi.
Từng cái đẩy nặng nề làm nó lõm vào bên trong.
Mắt thấy sắp không trụ được nữa.
Vân Khanh nhíu chặt mày, "Dì Mi, dì đưa cha vào phòng trong đi."
"Đúng là hoang đường, mấy người xem náo nhiệt đều là những kẻ không liên quan, cũng là bọn họ xô cửa!" Vân Thừa Thư tức giận không kiềm chế được.
Tuy nhiên Vân Khanh lại biết, nói không chừng người xô cửa còn có mấy kẻ mượn gió bẻ măng của Bạch Vũ Linh.
Cô giữ chặt cái bàn lớn, cửa đã hé ra một khoảng, thấy được một vài gương mặt ở bên ngoài.
Đột nhiên tạch một cái, then gỗ bị gãy.
Nhưng đồng thời bên ngoài cũng truyền đến một tiếng động cực lớn.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, đám đông chật kín ngoài sân đã bị một đội ngũ áo đen xua hết ra ngoài.
Âm thanh la hét giằng co cãi cọ ầm ĩ vang lên bốn phía.