Vân Khanh nghiến răng tiết lộ, "Vốn con không muốn nói, sẽ làm ngài càng đau lòng hơn, nhưng mọi chuyện đều có lý do của nó. Năm năm trước, trong đêm tân hôn của con và Cố Trạm Vũ, là Vân Sương và Cố Trạm Vũ ở trong phòng cưới của con... Con ở ngay phòng bên cạnh, lúc ấy con còn không biết người phụ nữ đó là Vân Sương, cho đến khi Vân Sương về nước sau năm năm, vẫn ở cùng một chỗ với Cố Trạm Vũ, là anh Lục phát hiện Vân Sương ngoại tình, dẫn con đến bắt tận tay, con ở ngay cách vách nghe được... Lúc đó cõi lòng tan nát cỡ nào đã không đáng để nhắc tới nữa, khi đó Cố Trạm Vũ còn chưa ly hôn với con. Rất hỗn loạn, ngài có thể nói là con sa đọa, có lẽ là trả thù, con và anh Lục thân thiết... Nguyên nhân phức tạp, con không có cách nào giải thích cho ngài được, nhưng sai là sai, ngài đánh chết con cũng không quá đáng."
Nước mắt cô nhòe đi, mọi chuyện đều xấu hổ khó có thể mở miệng, tê liệt mất cảm giác.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Vân Thừa Thư sao có thể nhẫn tâm mắng cô nữa.
Cố Trạm Vũ làm ra chuyện thương thiên hại lý.
Vân Sương lại còn lên kế hoạch cùng.
Cuộc đời con gái ông, sao lại khổ như vậy?
Vân Thừa Thư nhắm mắt lại, đau xót không chịu nổi, "Đứa nhỏ ngốc, trả thù có ích gì? Lại tự đặt mình vào sau song sắt!"
Vân Khanh ngẩn ra, bật khóc nức nở, dần dần ngã xuống ôm lấy cha, "Nhưng con không có đường lui, con không dựa vào người khác, thì sẽ bị bọn họ hãm hại đến chết. Cha, để ngài hoàn toàn nhận rõ bộ mặt thật của Bạch Vũ Linh, con không dối ngài nữa, vừa rồi con ngập ngừng không nói, là chuyện lần trước con bị bắt cóc, chủ mưu ban đầu là Cố Trạm Vũ, nhưng sau đó lại bị một nông dân trói đi, là người của Bạch Vũ Linh. Ngài có thể tưởng tượng được là chính mẹ lại muốn hại con gái của mình không? Ngài còn tin con là ruột thịt của bà ta nữa không? Những việc làm của Bạch Vũ Linh sau khi về nước ngài không hề biết, trước kia ngài cũng chưa từng thực sự hiểu rõ bà ta, bà ta tuyệt đối không phải loại người cam chịu những thứ tầm thường, con không biết mục đích ban đầu của bà ta khi gả cho ngài là gì, nhưng trong những năm ngài bận rộn dạy học, bà ta đã liên lạc với rất nhiều người, cho đến khi dẫn theo Vân Sương leo lên tầng lớp thượng lưu, thuận lợi ra nước ngoài. Bây giờ bà ta lại dựa vào Vân Sương để nhận thân với nhà họ Quý muốn vào hộ khẩu nhà họ Quý, như cá gặp nước, theo cái nhìn của con, trong mắt bà ta chỉ có quyền lực, địa vị, vinh hoa phú quý, bất kỳ ai ngáng đường bà ta đều phải chết! Con chính là người ngáng đường bà ta, ngài cũng vậy."
Vân Thừa Thư lẳng lặng nghe hết, đáy mắt đen sâu là bừng tỉnh là đau thương.
Vân Khanh biết, ở trong lòng cha, hình tượng của Bạch Vũ Linh có thể vẫn tốt đẹp, vẫn còn mang theo nỗi nhớ.
Cha luôn nói đùa rằng, mẹ con đẹp như vậy, dẫn theo con gả cho một thầy giáo nghèo, như một món quà trời ban.
Ông đào tim móc phổi, nhưng Bạch Vũ Linh lại thật được cảm hóa sao?
Có lẽ chỉ là một bàn đạp tạm thời.
Nhưng cha lại ngây ngốc, yêu bà ta.
Đột nhiên ly hôn, nhiều năm về nước, bà ta đã bưng bít như cá gặp nước, thậm chí vì đạp đổ chướng ngại vật, còn muốn giết con gái của mình.
Nghe được mấy chuyện đảo điên nhận thức từ trước đến nay này, không biết cha có tâm trạng gì.
Ông thanh bạch, ghét nhất là hào nháo phù phiếm, sớm nhận ra bộ mặt thật của đối phương cũng tốt.
"Ngài không cần lo về chuyện của Bạch Vũ Linh, bà ta trở lại làm gì ngài cũng đừng nghe, mục đích của bà ta chính là khiến gia đình chúng ta không được yên ổn, muốn khiến con gặp chuyện không may để cho lòng Vân Sương được thoải mái, ngài có chuyện gì thì sẽ dày vò được con. Vì vậy ngài nhất định phải kiên cường, cha, lúc này cơ thể của ngài không được xảy ra chuyện gì biết không..."
Vân Khanh đang kiên nhẫn khuyên bảo, sân ngoài nhà chính đột nhiên ồn ào huyên náo!
Dì Mi đứng ở lối vào phòng trong, nhìn xuống cửa sổ, lập tức gọi Vân Khanh, "Tiểu Khanh cháu nhìn kìa, mẹ cháu gọi chú hai, thím hai, chú ba cùng với mấy người cao tuổi của nhà họ Vân tới cửa!"
Vân Khanh cau mày, vẻ mặt lạnh lùng đi đến cạnh cửa sổ, quả nhiên trong sân có rất nhiều thân thích của nhà họ Vân.
"Thằng cả, mau mở cửa!" Trưởng tộc hét lên.
"Vân Khanh mang hộ khẩu nhà họ Vân, loại chuyện tai tiếng này phải lôi đi Từ Đường xử lý."
"Ban đầu tôi đã nói Vân Khanh không phải là mầm non tốt, mấy người cứ không tin, bây giờ đã thấy làm trò cười cho thiên hạ chưa. Thân là em gái mà lại đi cướp chồng của chị, chuyện này nói thế nào đây?" Thím hai Vân hả hê nói.
Mặt Vân Khanh không chút biểu cảm, cúi đầu nhìn tin nhắn cô gửi nửa tiếng trước trên điện thoại, mím chặt môi nói, "Dì Mi, không được mở cửa."