Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 306




Chiếc Bently cuối cùng dừng lại trước cửa một đại lý bất động sản.

Người đàn ông thần dài tự động xuống xe.

Vân Khanh quan sát một lúc cũng đành xuống xe theo.

Bên trong, quản lý đích thân chào hỏi: “Anh Lục, theo yêu cầu loại phòng của anh, chúng tôi đã tìm được rồi.”

Lục Mặc Trầm hút thuốc, chau mày chỉ vào Vân Khanh.

Người quản lý đó quan sát sắc mặt, lập tức mỉm cười với Vân Khanh: “Người ở là cô phải không ạ?”

Vân Khanh gật đầu, nhưng lại xua tay: “Quản lý, tôi đoán tôi không đủ khả năng để thuê căn nhà này cao cấp này của anh đâu.”

“Cô đừng lo. Chúng tôi cố tình tìm một loại rẻ, 2 phòng ngủ 1 phòng khách, vị trí tốt, một ngàn một tháng.”

Vân Khanh chớp mắt, rõ ràng không tin 2 phòng ngủ 1 phòng khách chỉ có một ngàn một tháng. Nhà của cha cô 2 phòng ngủ 1 phòng khách cũng đã hơn một ngàn rồi đó?

Loading...
Cô nhìn thẳng vào Lục Mặc Trầm.

Lục Mặc Trầm dập thuốc rồi chau mày nói: “Trước tiên ký 3 tháng đi.”

Người quản lý đưa bút tận tay cô.

Vân Khanh không ký, cô giở thói cứng đầu.

Người đàn ông khom người phía sau cô, tinh tế mê người trấn áp cô, nắm lấy tay cô buộc cô phải ký tên.

“Anh Lục, nè …….”

“Trả tiền.”

Vân Khanh bực bội nhìn chữ ký của mình, chỉ biết cúi đầu lấy thẻ ra quẹt.

Anh cũng nói với quản lý: “Chỉ cần đưa tiền thuê nhà cho cô ấy, tôi sẽ đưa hai ngàn tiền đặt cọc cho cô ấy.”

“Anh Lục.” Vân Khanh quay đầu với vẻ mặt ủ mày chau.

Anh vẫn điềm tĩnh: “Tiền dùng mở phòng lúc trước trả cho em.”

Ồ, Vân Khanh xém chút quên mất chuyện này.

Nhưng sao anh ta lại ở trước mặt nhiều người nói là “tiền dùng mở phòng” như vậy.

Nhìn ánh mắt của những người này thì không biết họ đã nghĩ tới đâu rồi.

Vân Khanh hơi đỏ mặt, trả tiền xong thì hận không thể đi ngay: “Quản lý, phòng tôi ở đâu vậy?”

“Ồ, đối diện!” Người quản lý chỉ.

Vân Khanh hoa mắt rồi …..

Đối mặt là khu vực trung tâm thành phố, vị trí này tốt, rất nhiều tiền!

Cô liếc mắt nhìn Lục Mặc Trầm rồi bước ra ngoài.

Người đàn ông ngồi trong xe nhếch môi dưới cực kỳ nhẹ: “Thỉnh thoảng, trên trời ném xuống miếng bánh thì em cứ ăn đi, cần chi suy nghĩ nặng nề làm gì?”

Chủ nghĩa của gia trưởng, gia trưởng vô đối.

Đây là câu hỏi về giá trị và kỷ luật bản thân. Cô độc lập quen rồi.

Vân Khanh cảm thấy rất khó để giao tiếp với anh về mặt tư tưởng và không thể hòa hợp với anh.

Nhưng thật ra Vân Khanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút sau khi nhìn thấy tòa nhà.

Tuy vị trí tốt nhưng nhà không mới, nằm trong hẻm, nhà ở chợ cho thuê khoảng 4 ngàn một tháng.

Không quá đáng lắm.

Anh vẫn quan tâm đến lòng tự trọng của cô.

Khi xuống xe ở cửa, cả hai cùng đi lên xem.

Cách trang trí của 2 phòng ngủ và 1 phòng khách nhìn chung cũng không tệ, đồ đạc và vật dụng cơ bản đầy đủ, nhưng trong phòng ngủ không có giường.

Người chuyển đồ lần lượt đưa đồ lên.

Tối nay Vân Khanh phải ngủ ở đây.

Cô định mua một cái giường trước.

Lúc xuống lầu thì trời đã muộn, cô nhìn người đàn ông đẹp trai đứng trong gió chiều, cuối cùng tâm của cô cũng không cứng rắn, dù sao anh cũng đã hao tâm tốn sức lần này.

“Anh Lục, tôi mời anh ăn tối nhé?"

“Lẽ nào em không nên mời anh sao?”

“……” Vân Khanh cảm thấy anh vẫn nên ngậm miệng lại.

Cô cũng không nói về buổi biểu diễn lớn như thế nào, nơi cô mời anh là một nhà hàng kiểu Quảng Đông ở bên đường, trông sạch sẽ và các món ăn cũng không cay nên hợp với khẩu vị gian trá của anh.

Nhưng điều cô không ngờ là anh không kén chọn bất cứ thứ gì, giống như quán ăn bình dân như thế này, anh rất quý và tự nhiên bước vào.