Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 305




Quý Chỉ Nhã mềm nhũn cả người, căm hận nhìn chằm chằm vào chiếc Mercedes Benz vừa bay đi mà không thèm liếc cô ta một cái.

Cuối cùng, cô ta vẫn đọng lại những giọt nước mắt buồn.

Cô ta có chỗ nào không bằng Vân Khanh? 6 năm trước, 6 năm sau …... tại sao vẫn là ả tiện nhân đó?!

Anh thật sự có thể chấp nhận rủi ro cho Vân Khanh, đứng mũi chịu sào, khó tránh quá tự kiêu!

Cô ta hận, hận đến tận xương tủy!

Cuộc hôn nhân này có phải ly hôn dễ không? !

Ngày hôm sau, Vân Khanh đã phân loại xong đồng đồ còn lại của căn hộ, còn gọi xe của công ty chuyển nhà.

Sau một thời gian bận rộn với công việc, đồ đạc lớn nhỏ được chất lên xe chuyển về khu ký túc xá bên phòng khám.

Lúc tới ký túc xá, dì quản lý không có ở đó, Vân Khanh vẫn gọi y tá trưởng phòng khám rồi mới gọi được gì quản lý tới.

Khi dì quản lý nhìn thấy chiếc ô tô đang chuyển nhà, bà ta sửng sốt: “Bác sĩ Vân, cô đang làm gì vậy?”

Loading...
Vân Khanh cũng đến ký túc xá thường xuyên nên họ đều biết nhau.

“Chuyển nhà ạ. Tôi đã nói rất lâu rồi, tôi tới đây sống, bác sĩ Lý không nói chi tiết với dì sao?”

Dì quản lý bối rối nói: “Nhưng sáng nay có tin báo là cô không đến. Buổi trưa có người đến thuê nhà. Căn phòng đơn đó tôi cho thuê rồi. Chuyện phiền phức này, bác sĩ Vân, cô không gọi riêng và hỏi tôi, người khác đã trả tiền thuê nhà, cũng dọn đồ đạc đến rồi. Cô kêu tôi phải làm gì đây?”

Vân Khanh ngẩn người.

“Buổi trưa, ai thuê nhà mà nhanh như vậy? Ai nói với dì là tôi không tới?”

“Có một cậu bé, còn trẻ đeo kính gọng đen nói là bạn của cô.”

Thanh niên, kính gọng đen …...

sắc mặt Vân Khanh lập tức đen lại.

A Quan.

Sau đó, cô dùng ngón chân cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô quay người gọi điện: “Lục Mặc Trầm! Anh làm cái trò gì vậy? Đồ tôi cũng đã dọn tới, tôi ……”

“Nhỏ tiếng thôi, tôi đang họp.” Người đàn ông thì thầm.

“…...” Vân Khanh nghe ở bên kia, thật yên tĩnh.

Cô nghẹn trong cổ họng, nghe thấy giọng nói của giám đốc điều hành ở đầu dây bên kia, cô chợt khựng lại, mặt đỏ bừng, thấp giọng giận dữ nói: “Anh hại tôi mất chỗ ở rồi. Tôi chưa xong với anh đâu!”

Cụp, cúp máy.

Trong phòng họp, chủ tọa uy nghiêm tại thượng, người đàn ông vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, dùng ngón tay thon dài đặt điện thoại xuống: “Lúc nãy nói tới đâu rồi?”

Các giám đốc điều hành tiếp tục báo cáo.

Đôi mắt như mực có ẩn ý đa tình, mấy lần nhìn xuống đồng hồ.

4 giờ 30 phút, mặc kệ có nói hết chưa, Lục Mặc Trầm đứng lên: “Tan họp.”

Các giám đốc điều hành cứ thế, cứ thế nhìn thân hình thẳng tắp của sếp lớn bước ra như cơn gió.

Khi xe chạy đến khu ký túc nhỏ tồi tàn, người phụ nữ vẫn ngây ngốc đứng bên cạnh chiếc xe dọn nhà.

Dáng người mảnh khảnh, mặt trời to, đội nón lá như một nông dân chăm chỉ, không biết là mượn ở đâu ra cái nón này.

Chiếc xe tải khổng lồ, mọi thứ lộn xộn trên đó, xem ra cô rất chán nản.

Lục Mặc Trầm mím môi cười, vẻ mặt vô cảm bước xuống xe.

Nhìn thấy anh bước ra khỏi xe, Vân Khanh chống nạnh, trong tư thế của một con gà mái đang chiến đấu, ánh mắt có thể phun ra lửa, nhìn chằm chằm vào anh đang đi tới.

Người đàn ông cởi cúc áo, hai vạt áo mở rộng, dáng người hoàn hảo không gì so sánh được, đi đường thôi đã khiến người ta mê đắm, thu hút bao ánh nhìn.

Anh phớt lờ cô, đi thẳng đến cửa sổ tài xế của chiếc xe tải và nói gì đó bên trong.

Vân Khanh lập tức bước tới, tài xế cầm lấy 1.000 tệ anh đưa. Vân Khanh cũng không lấy lại được, cô tức giận quay đầu: “Anh muốn làm gì? Đây đều là đồ của tôi. Anh muốn làm gì vậy?”

“Một đống đồng nát và sắt mục nát, chỉ là căn phòng đơn nhỏ của em chứa được sao?” Người đàn ông khinh thường.

“Không cần anh lo, anh tìm cách thuyết phục người tạm thời tới đây thuê dùm tôi đi.”

Anh không nhịn được và nói, bàn tay to nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô kéo về phía xe của anh: “Nếu lật lọng thì mặt mũi tôi còn đâu? Hết cách rồi, em đành phải tìm chỗ khác thôi.”

“Ở đâu?” Vân Khanh bị anh ta ép lên xe: “Tôi không thể thuê nhà khác. Anh có hiểu nỗi xót xa của người nghèo không vậy anh Lục?”

“Tôi có thể làm cho em phất nhanh, trăm triệu trăm triệu đều cho em, có muốn không?” Anh khởi động xe, giọng nói đều đều, thâm tình nhìn vào kính chiếu hậu.

Vân Khanh thoạt nhìn quay đầu: “Ai cần nhiều tiền của anh làm gì …...”

Nhưng cô càng ngẫm lại càng thấy sai, lời này nghe có gì đó không ổn.

Vân Khanh không nói nữa. Cô cúi đầu cầm điện thoại, nhanh chóng tra trên Baidu “mấy trăm triệu” là gì.

Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên, nhặt một cái gối ở băng ghế sau đập vào anh: “Anh Lục, anh đúng là mặt dày, cả ngày không biết xấu hổ!”

“Trong mắt người khác, tôi là nghiêm túc lạnh lùng, trước mặt em thì không bình thường. Đây lẽ nào không phải lỗi của một mình em sao?” Anh rất tự tin nói ra.

“…...” Vân Khanh quay mặt ra ngoài cửa sổ, cũng không thèm để ý tới lời khen ngợi rõ ràng là xúc phạm của anh. Trong gương chiếu hậu, chiếc xe tải lớn vẫn bám theo sau.

“Anh đưa tôi đi đâu vậy? Dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ ở trong nhà của anh đâu.”