"Được rồi, không nói những chuyện tồi tệ này nữa, hôm nay chúng ta uống cho thỏa thích đi. Đối với Hạ Thủy Thủy tớ mà nói thì chẳng có gì khó khăn cả. Tớ đã trải qua rồi, Vân Khanh, cậu nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn. Quên cái tên Cố Trạm Vũ cặn bã đó đi, đàn ông tốt trên đời nhiều vô kể. Cậu đó, Lục tiên sinh chẳng phải là người đàn ông tốt nhất trong triệu người sao? Quyết định vậy đi, anh ta sẽ là người tiếp theo!"
Vân Khanh giật mình, bật cười: "Cậu cũng uống say rồi à? Anh ấy là người đã có gia đình."
"Có gia đình thì có thể ly hôn, trên thế giới có rất nhiều tình cảm không thể dùng tam quan để đo lường. Tình cảm là một thứ xúc động, tam quan là để ngăn chặn sự xúc động đó. Con người chúng ta không phải là luôn luôn cố gắng để có được tình yêu sao? Yêu là mong muốn, là hi vọng, cậu hiểu không?"
"Tớ không hiểu được suy nghĩ của cậu." Vân Khanh lắc đầu: "Đổi lại là cậu, tiểu thư Hạ Thủy Thủy xinh đẹp, nếu như Quý Tư Thần kết hôn rồi thì cậu có thể tiếp tục xông về phía trước sao?"
"Này, cậu đừng có nguyễn rủa người ta!"
"Cậu trả lời đi." Vân Khanh cười.
Hạ Thủy Thủy ủ rũ, buông thõng hai tay: "Lão nương bây giờ không thể so với ngày xưa, gan nhỏ lắm, chắc là tớ không dám."
"Ai biết được đâu." Vân Khanh nói tiếp: "Nhưng người trưởng thành thì phải có trách nhiệm với hành vi của mình, cũng phải có trách nhiệm với gia đình của mình..."
"Cậu quá lí trí. Nói cách khác, cậu không cảm thấy nếu như cậu ở bên cạnh Lục tiên sinh thì có thể báo thù Vân Sương và Bạch Vũ Linh sao?"
Vân Khanh nhíu mày, thực ra lúc ra khỏi đồn cảnh sát cô đã có ý nghĩ điên cuồng này.
Điên rồ và suy sụp, cô cũng có thể bất chấp luân thường đạo lý, không từ thủ đoạn, xâu xé đối phương.
"Kì lạ, hôm nay cậu ly hôn, Lục tiên sinh không có lý do gì để không xuất hiện?" Hạ Thủy Thủy nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm.
Vân Khanh ghé vào bàn, chậm rãi cười: "Tớ đã nói rõ với anh ấy, có lẽ anh ấy đã bị tổn thương lòng tự trọng nên sẽ không tìm tớ nữa đâu. Như thế là tốt nhất, Thủy Thủy, cậu đừng khuyên tớ nữa. Sau khi ly hôn, tớ chỉ muốn yên lặng, tớ thậm chí còn muốn rời khỏi đây để đưa cha tớ đến một nơi không ai biết chúng tớ, một nơi bình yên không có thị phi, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống."
"Đừng." Hạ Thủy Thủy lo lắng: "Tớ biết cậu rất mệt mỏi, nhưng Khanh Khanh, cậu định bỏ tớ lại à?"
Vân Khanh nghịch mái tóc xoăn của Hạ Thủy Thủy: "Thủy Thủy của chúng ta cũng muốn ly hôn đúng không, có tiến triển gì với Quý đại thiếu chưa?"
"Tiến triển cái rắm ý, chưa ly hôn thì tớ chính là một con chim chết, còn có thể làm gì chứ? Chính là cái lần bị cậu bắt gặp đấy, ăn được một bữa cơm, Quý thiếu quá bận, quân trưởng mà! Tớ cũng phải nghiêm túc suy nghĩ một chút, xem tớ có chịu được một năm chỉ được gặp mấy lần hay không?"
"Cậu đói khát lâu quá rồi, chắc chắn không chịu nổi đâu."
"Cậu đi chết đi." Hạ Thủy Thủy đỏ mặt, đẩy cô một cái: "Cậu còn từng làm cùng Lục tiên sinh rồi, còn tớ... Thực ra tớ và Tô Triết cho đến bây giờ vẫn chưa từng thành công."
"Không thể nào?" Vân Khanh không thể nào tin nổi, chí ít thì Hạ Thủy Thủy bình thường hơn cô.
"Đúng vậy, anh ta rất nóng nảy, tính tình tớ cũng không tốt. Hơn nữa có lẽ do tớ biểu hiện sự ghét bỏ quá rõ ràng nên sau khi kết hôn, tớ nói cái đó của anh ta có vấn đề, thế là Tô Triết liền xem tớ như kẻ thù. Từ đó về sau, tiểu tam tiểu tứ cứ thế không ngừng xuất hiện. Tớ không biết cây tăm của anh ta thì thoải mái kiểu gì, tóm lại là tớ không hiểu được mấy người phụ nữ cạnh anh ta."
"Có tiền."
"Cậu nắm bắt vấn đề chuẩn xác lắm." Hạ Thủy Thủy giơ ngón giữa lên: "Anh ta chê tớ thất lễ, tớ lại chê cái que tăm của anh ta, chúng tớ quá thực tế."