"Bao cao su à?" Hạ Thủy Thủy cười, từ bên này đi sang, cúi đầu cầm lấy.
Sau khi cầm lên, nhìn thấy rõ đó là gì, Hạ Thủy Thủy sửng sốt, sau đó ôm chầm lấy Vân Khanh: "Fuck, chứng nhận ly hôn! Khanh Khanh, cậu ly hôn với Cố cặn bã rồi à? Đây có phải là sự thật không? Tớ phải cắn cậu một cái!"
Vân Khanh khoác tay ra sau lưng, bị Hạ Thủy Thủy đẩy mấy cái, bật cười.
Thấy cô như vậy, Hạ Thủy Thủy cũng bình tĩnh lại, ho khan một tiếng: "Còn vui hơn cả lúc tớ nhìn thấy giấy ly hôn của mình, vui quá. Khanh Khanh, cậu có ổn không?"
"Không sao." Vân Khanh cúi đầu uống rượu.
"Cố Trạm Vũ lần này lại đồng ý à? Sao có thể sảng khoái như vậy?"
"Lục lão gia nhìn anh ta chằm chằm." Vân Khanh cười.
"Sao cậu không nói cho tớ biết sớm hơn? Sớm biết thế thì sáng hôm nay tớ và Gia Ngọc sẽ đến cùng với cậu..." Hạ Thủy Thủy bỗng nhiên ngừng lại.
Vân Khanh nghịch chiếc cốc trong tay.
Hạ Thủy Thủy đặt tờ chứng nhận ly hôn xuống, lôi một phong bì từ trong túi xách ra: "Đúng rồi, cậu lén lút giúp Gia Ngọc đóng tiền. Sau khi Gia Ngọc biết thì rất buồn, thế nên bảo tớ mang trả lại cho cậu."
Vân Khanh nhìn xấp tiền, vẻ mặt lạnh lùng: "Đó là cho Tiểu Đào Tử."
"Tớ cũng nói vậy, nhưng mà cậu cũng biết cô ấy là người cố chấp, Gia Ngọc nghĩ cô ấy nợ cậu, cảm thấy rất xấu hổ..."
"Được rồi." Vân Khanh lạnh lùng ngắt lời Hạ Thủy Thủy: "Hôm nay tớ đến tìm cậu là vì cậu là người duy nhất có thể an ủi tớ, cậu cứ cùng tớ uống rượu, để tớ tin rằng trên đời này vẫn còn có nhiều điều để tớ mong đợi và hi vọng, được chứ?"
Vân Khanh khẽ cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Hạ Thủy Thủy hiểu cô, cô chưa bao giờ nói những lời như thế này, cho dù là gặp bao nhiêu đau khổ cũng không tự giễu bản thân.
Hạ Thủy Thủy hoảng hốt, nhanh chóng nắm lấy tay Vân Khanh, phát hiện tay cô lạnh toát: "Khanh Khanh, chuyện ly hôn sẽ không gây nên đả kích lớn với cậu như vậy, còn có chuyện gì khác nữa sao?"
"Đúng vậy, tớ vừa biết một chuyện vô cùng khủng khiếp. Tớ bị bắt cóc là do mẹ ruột và chị ruột của tớ gây ra." Vân Khanh cúi đầu, cười ngu ngốc: "Đồng thời, trước đây tớ biết được chuyện của Tô Gia Ngọc và Cố Trạm Vũ là vì Vân Sương đã gửi tin nhắn cho tớ."
"Thủy Thủy, cậu nói xem, giữa người với người, mặc dù không có tình cảm, vì sao lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?"
"Vân Sương nói chuyện của Tô Gia Ngọc cho tớ biết không phải là để cho tớ suy sụp sao? Muốn tớ mãi mãi không vực dậy được sao? Cô ta đạt được mục đích rồi. Hôm nay tớ ly hôn, cô độc, người bạn thân ở bên cạnh bao nhiêu năm lại phản bội tớ, cuộc sống của tớ chỉ có một màu đen kịt, không có chút ánh sáng nào. Cậu nói xem, dựa theo kịch bản của cô ta, có phải là tớ nên đi chết đi?"
Hạ Thủy Thủy nhìn Vân Khanh cười điên cuồng, chỉ biết trong lòng cô mặc dù rất đau đớn nhưng vẫn có chủ kiến và kiên trì.
"Khanh Khanh." Hạ Thủy Thủy cầm lấy chai rượu của cô.
"Hôm nay là ngày tớ đau khổ nhất, tớ cũng sẽ chỉ phóng túng một ngày. Thủy Thủy, bạn tốt nhất của tớ chỉ còn mình cậu, cậu đừng phản bội tớ." Vân Khanh cười như không cười.
"Nói linh tinh cái gì đó." Hạ Thủy Thủy không thích nghe những lời này, nhưng cũng biết trong lòng cô lúc này chằng chịt vết thương. Chuyện của Gia Ngọc đã khiến cô sợ hãi mọi thứ, thậm chí cũng không dám kết bạn.
Tình bạn, tình thân, tất cả đều làm cô hoài nghi nhân sinh.
"Khanh Khanh, dù thế nào đi nữa thì tớ cũng muốn nói mấy điều về ba chúng ta. Tớ cũng muốn nói đôi lời vì Gia Ngọc, cô ấy cũng vô tội, thậm chí còn là người cay đắng nhất trong chúng ta."
"Nếu như cô ấy sống tốt hơn một chút thì tớ đã không đau đớn như vậy." Vân Khanh cười khổ.
Hạ Thủy Thủy biết trái tim cô vô cùng mềm mại và nhân hậu.