Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 266




A Quan lái xe được vài trăm mét, dừng xe lại, cấp bách lấy ra một hộp thuốc từ cốp sau xe, đi tới ghế sau, tay chân luống cuống.

So với anh ấy, Lục Mặc Trầm bình tĩnh hơn nhiều, áo vest cũng không cởi, đốt ngón tay thon dài thăm dò quần áo rạch ra, ước lượng một chút, “Chưa tới một tấc, cho tôi bột vết thương.”

“Không được, chủ tịch Lục, anh cởi quần áo ra!”

“Làm trước mặt cậu, tôi cởi quần áo gì.” Lục Mặc Trầm mặt không biểu cảm, nhìn kỹ A Quan.

A Quan: “....”

Ông chủ lớn đơn giản là bảo thủ.

“Chủ tịch Lục, anh kiểu cách như thế làm gì? Tôi cũng không phải gay, chẳng lẽ anh chưa từng khỏa thân với đám thiếu gia Quý họ?”

“Cậu tương đối gầy yếu.” Lục Mặc Trầm nói thẳng.

Mặt A Quan phình đến đỏ bừng, cảm thấy bị sỉ nhục nhân cách!!

Lục Mặc Trầm không nhanh không chậm, ngón tay dính máu cầm chút thuốc bột, vẻ mặt căng thẳng rắc vào vết thương.

A Quan nhìn, cả người đều nổi hết da gà, đây chính là sự khác biệt của người đàn ông thật sự và người đàn ông kiểu kỹ thuật như anh, nhìn đều giống như rắc muối, rất đau rất đau!

“Chủ tịch Lục, thật sự không cần băng bó sao?”

“Tôi là muốn cậu băng bó cho tôi sao?” Lục Mặc Trầm liếc mắt nhìn, hơi cong lưng nhịn đâu, nặng nề dựa vào ghế dựa.

A Quan hiểu, là muốn người nào đó bôi thuốc cho anh!

Cất xong hộp thuốc, A Quan móc điện thoại của mình ra, “Cô Vân hình như không chịu nhận điện thoại của anh, anh có muốn dùng điện thoại của tôi gọi thử không?”

Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại, lông mi vừa dày lại vừa cứng, đang che đi hốc mắt sâu xa trong bóng tối, suy nghĩ một lát, “Bây giờ mấy giờ?”

“Chín giờ tối.”

“Cậu gọi.”

“Được.” A Quan lập tức gọi.

Tút tút tút -----

Hai mươi giây trôi qua.

A Quan ủy khuất ngẩng đầu, “Cô Vân tức giận anh, sao cũng chịu tội cũng kéo tôi vào danh sách đen?”

Sắc mặt Lục Mặc Trầm nhất thời u ám, đạp một cú, “Cút lên trước lái xe, đi tìm cô gái này, tức giận? Tức cái gì?”

......

Vân Khanh không ở nhà trọ cũng không ở chỗ cha.

Buổi chiều về nhà, gặp phải Cố Diệu Thành tới tìm cha, Vân Khanh bị ép ngồi hồi lâu, đơn giản chỉ là nghe Cố Diệu Thành năm lần bảy lượt xin lỗi cha.

Vân Khanh suy nghĩ thuận tiện trả lại 20% cổ phần Cố thị cho Cố Diệu Thành, 20% còn lại dựa theo thỏa thuận ly hôn chuyển cho Cố Trạm Vũ.

Nhưng Cố Diệu Thành kiên quyết không muốn, nói mặc dù ly hôn, cô cũng là con dâu ông ấy nhận định, những cổ phần này coi như ông ấy bồi thường cho nhà họ Vân, còn nói cho dù cô thật sự không cần, thì tương lai cho Vân Dật, cậu bé cần một hũ vàng đầu tiên để thành công trong sự nghiệp ở tương lai, nó hữu dụng.

Vân Thừa Thư và Vân Khanh đều vô cùng khó hiểu đối với lần này, Cố thị là một tập đoàn niêm yết, 20% cổ phần có ý nghĩa gì, khối tài sản sự nghiệp to lớn.

Cuối cùng Cố Diệu Thành rời đi với tâm trạng nặng nề, Vân Khanh cũng ra khỏi nhà, đi lang thang rất lâu, vẫn là lang thang tới cửa bệnh viện.

Hạ Thủy Thủy gọi điện tới khóc rất lâu, nói Tiểu Đào Tử vẫn còn trong phòng phẫu thuật.

Vân Khanh không nhấc chân đi vào bệnh viện nổi, cũng không nhấc chân rời đi được, cuối cùng ngồi xuống băng ghế dưới gốc cây, trong lòng kéo căng, điện thoại vang lên vài lần cô cũng không có tâm trạng nhấc máy.

Ánh trăng dịch chuyển về phía tây, gió đêm càng lạnh hơn, thổi bay lá cây bên chân.

Ven đường bên ngoài bệnh viện, Bentley chậm rãi dừng lại.