Hai người cũng không để ý tới, Cố Trạm Vũ kéo cà vạt sau đó đi xuống lầu.
Trong sân nhà lớn, A Quang đứng chờ dưới rặng tre, nhìn ông chủ cả người lạnh lùng bước vào trong ánh trăng sáng rực, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa tắt, nhưng trong mắt lại phủ lên một lớp băng mỏng, trong sự tao nhã ung dung có một chút vỡ vụn.
A Quan thấp giọng nói, “Chủ tịch Lục, giây phút này ông cụ cũng không quên nghĩ đến chuyện Cố Trạm Vũ vào Lục thị.”
“Bởi vì đây mới là chuyện lớn.” Lục Mặc Trầm nhìn thẳng vào bóng đêm, cười nhạo.
“Gọi anh trở về, còn muốn đè chuyện xuống, còn bảo anh giúp một tay.”
“Cậu cho rằng họ cầu xin tôi?” Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại, hàn khí khắp người dần dần xâm chiếm màn đêm, “Là cầu xin, cũng là thăm dò. Lão già chính là một củ gừng già, rất sắc bén. Quan hệ của tôi và Thẩm Thanh Diệp, chắc chắn Cố Trạm Vũ nói không ít, lão già có thể không ngờ chuyện Tô Gia Ngọc bị chọc ra là ai sai khiến phía sau?”
“Anh là nói ông cụ có lẽ nhận ra được là anh....”
“Ông ấy lo lắng tôi mượn chuyện này, một dao chặt đứt hơn, cũng nhân cơ hội chặt đứt tương lai của Cố Trạm Vũ ở Lục thị, mới sốt ruột nhờ tôi giúp đè xuống.”
“Anh vốn định chặt mọi thứ cùng lúc.” A Quan thậm chí tuân lệnh đã và đang bố trí.
Lục Mặc Trầm khịt mũi một tiếng, con ngươi như chìm vào biển, “Chuyện tốt sao có thể song toàn.”
Ý anh là để Vân Khanh ly hôn, cho nên mới vạch ra kế hoạch này.
Để danh tiếng Cố Trạm Vũ bại hoại, tiếp đó ở Lục thị truyền ra, đây vốn là hiệu ứng kèm theo.
Ông cụ nghĩ đến tương lai của đứa cháu ngoại này, một mặt lại nghi ngờ chuyện này có liên quan tới anh, hôm nay thăm dò vào lúc này.
Lục Mặc Trầm nhớ tới câu ‘dù sao thì, chuyện hồ đồ của vợ nó và bạn thân, cũng không liên quan tới con, trong lòng con không tồn tại để ý gì chứ?’
Những lời thăm dò này của ông già rất cơ trí.
Một khi anh không đồng ý giúp Cố Trạm Vũ, vậy thì chứng minh anh và Cố Trạm Vũ có ân oán cá nhân, ông già liền sẽ nhận ra được anh và Vân Khanh có gì.
Cho nên, anh phải dừng tay.
Không sao cả, có được tất có mất.
A Quan lại đang tức giận, ông cụ Lục nặng bên này nhẹ bên kia.
Chủ tớ hai người đi ra cửa nhà lớn, đi tới bên chiếc Bentley.
Cơ thể lạnh lùng của Lục Mặc Trầm, chợt quay đầu rất mạnh và nhanh, khó khăn hứng một cú đấm nặng nề từ bóng đen phía sau nện tới!
“Lục Mặc Trầm, cậu tiếp chiêu!” Cố Trạm Vũ rút cánh tay mình về, phẫn nộ điên cuồng đánh về phía trước.
Lục Mặc Trầm không kịp cởi áo khoác vest ra, ra tay bị gò bó, anh lại nở nụ cười xấu xa, từ đáy mắt nheo lại bắn ra một tia sáng lạnh, xua đuổi A Quan muốn chen vào.
Cố Trạm Vũ bay người về phía trước, sức lực rất mạnh.
Lục Mặc Trầm nghiêng người lùi về phía sau, tránh thoát vài đòn, không tấn công.
Cơn tức giận của Cố Trạm Vũ không chỗ trút ra, lúc quyền cuối cùng kia bay qua, giữa khe hở ngón tay kẹp một con dao, vèo một cái rạch đứt vai Lục Mặc Trầm, máu từ từ thấm ra từ trong bộ đồ vest đen, ẩm ướt bầu không khí.
A Quan căng thẳng, :Chủ tịch Lục!”
A Quan muốn lên xe lấy súng.
Lục Mặc Trầm đưa mắt ngăn lại, mặt mày bất động, dường như người bị thương căn bản không phải mình, ngược lại nhìn chằm chằm ngũ quan dữ tợn của Cố Trạm Vũ nở nụ cười, “Cháu xem, đây chính là chênh lệch thực lực.”
Lục Mặc Trần không nói nhiều, máu từ vai chảy xuống, chảy ra ống tay áo sơ mi trắng tinh, trong con ngươi anh hiện lên chút ý cười như dã thú, “Chờ cái gì, cô ấy sớm đã cho cậu ngủ qua rồi. Sau này, chỉ là ngủ càng hợp pháp hơn.”
“Tôi giết cậu.” Có những lời, Cố Trạm Vũ không nghe nổi.
Ví dụ như ‘sớm đã ngủ qua’, đó là con dao sắc bén nhất, gần như có thể chém giết linh hồn anh ta.
Anh ta kinh ngạc, con ngươi đỏ hoe, nhìn chằm chằm chiếc Bentley đang đi xa kia, cơ thể thon dài đứng cứng đờ, đột nhiên lập tức ngã quỵ xuống đất.
.....