"Quá tốt quá sâu đậm.. mới càng làm nổi bật sự mỉa mai tột cùng của tất cả mọi thứ. Chị em không phải là chị em, tình thân cũng không phải tình thân, tin tưởng cũng không phải tin tưởng, cuối cùng lại vả mặt một cách hoang đường như vậy.”
"Lục Mặc Trầm ... không phải lỗi của tôi đúng không? Không phải số phận của tôi quá tệ, là tại bọn họ quá đáng, quá đáng ..." Cô nhắm mắt lại, hàng mi ướt nhẹp run rẩy, cô kìm nén giọng nói để không phải bật khóc.
Lúc này Lục Mặc Trầm không biết phải nói gì, anh không biết rõ mọi chuyện, khi Hạ Thủy Thủy gọi đến cho Quý Tư Thần cũng không nói cái gì cả.
Anh chỉ có duy nhất là hai cánh tay, vững vàng ôm chặt cô vào lòng, làm cho cô bình tĩnh hơn một chút, suy nghĩ anh cũng rõ ràng, "Nếu đã giấu diếm năm năm, người bạn kia của em, làm sao em phát hiện ra chuyện này?"
Sáng nay mới xuống máy bay, bây giờ chỉ mới buổi chiều, mọi thứ diễn ra rất đột ngột.
Loading...
Vân Khanh nhớ tới chuyện này, mệt mỏi lấy điện thoại trong túi ra, cho anh xem tin nhắn, "Có người nặc danh gửi đến, nhắc nhở tôi nói cho tôi một bất ngờ, mục đích rất rõ ràng. Âm mưu àm tôi khóc, làm tôi suy sụp ..khiến tôi chìm đắm trong bi thương. Anh Lục, anh có thể giúp tôi ... "
Chưa nói xong, đáy mắt của Lục Mặc Trầm hiện lên sự lạnh lùng sắc bén, cầm điện thoại nói: "Để cho tôi."
Gửi đoạn tin nhắn đó cho A Quan.
Lục Mặc Trầm bế cô vào phòng tắm, cô ngủ thiếp đi trong phòng tắm chìm dưới nước, may mà anh phát hiện kịp thời, lôi cô ra, cho cô uống nửa viên thuốc ngủ thì cô mới mê man ngủ thiếp đi.
Tắt đèn và bước ra ngoài, A Quan gọi điện thoại tới, "Lục Tổng, tôi đã tìm thấy trạm gốc nơi gửi tin nhắn, là ở biệt thự Tây Uyển cách đây một km."
Lục Mặc Trầm bình tĩnh xóa sạch ánh nước trong mắt, ánh mắt rét lạnh, hỏi một câu không liên quan: "Cô gái da đen đó điều tra như thế nào rồi?"
A Quan sửng sốt, đang định báo tin này, "Điều tra ra rồi, tôi sẽ gửi thông tin tới điện thoại cho anh."
“Ừ.” Cúp điện thoại xong, Lục Mặc Trầm lấy áo khoác móc trên giá, bước ra ngoài.
Tài xế vẫn đang đợi bên cạnh xe, anh vẫy tay cho anh ta lui rồi tự mình lái xe, trong mưa lớn xe chạy với tốc độ rất nhanh, chưa đến hai mươi phút, chiếc xe đã dừng ở biết thự Tây Uyển cách một km kia.
Lục Mặc Trầm xuống xe, vô cảm nhìn căn biệt thự nhỏ xinh của Bạch Vũ Linh, đôi chân dài bước đi nặng nề nhưng lại bình tĩnh, ưu nhã gõ cửa hai cái.
Cánh cửa mở ra, Quý Chỉ Nhã mặc một bộ đồ danh viện sạch sẽ, có vẻ như đang muốn ra ngoài.
Vừa nhìn thấy anh, cô ta sững sờ, sau đó uyển chuyển cười duyên, "Lục Mặc Trầm, hôm nay anh và mấy đứa nhỏ đến sao? Cũng không nói để em đến sân bay đón ... vừa lúc em muốn về biệt thự Tây Uyển, aa! "
Với một cú gấp gáp, cổ bị một sức mạnh lớn bóp lấy, bàn tay của đàn ông thô ráp và lạnh lẽo, lập tức chặn hết khí quản hô hấp của cô ta.
"Khụ Khụ!Mặc Trầm, Mặc ... Anh đang làm gì vậy?" Quý Chỉ Nhã hoàn toàn không ngờ được anh sẽ làm như vậy, hoảng sợ giãy giụa.
Vẻ mặt của Lục Mặc Trầm hờ hững, ngũ quan sắc nét vô cùng thản nhiên, gần như không nhìn thấy gân nổi trên cánh tay, bóp cổ người phụ nữ lôi từ cửa vào thấu phòng ngủ, dùng chân đá cửa đóng lại.
Quý Chỉ Nhã thấy người hầu bị khóa bên ngoài, trong phòng không có ai, một luồng hơi khiến cô ta rợn tóc gáy ập tới từ sau lưng, cô dùng hai tay nắm lấy cánh tay cứng như sắt của anh, "Buông ra, buông ra..."
“Dễ chịu không?” Lục Mặc Trầm cắn điếu thuốc, híp đôi mắt tà mị điên cuồng lại rồi khẽ cười, “Dễ chịu không? Làm cho người khác phải khóc, hay là cô cũng thử mùi vị khi ngột thở một chút nhé, chúng ta sẽ làm từ từ.”