Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 242




Lục Mặc Trầm thu lại ánh mắt, bước nhanh đến bên cạnh xe Honda.

Khi cửa xe mở ra, Vân Khanh chỉ có thể ngửi thấy được trong không khí lạnh lẽo là hơi thở lạnh lẽo quen thuộc của người đàn ông, sạch sẽ thơm tho.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên khỏi tay lái, Lục Mặc Trầm vươn cánh tay dài ra rồi mạnh mẽ kéo cô ra khỏi xe.

Cô vô cùng hoảng hốt, hai tay thuận thế nắm lấy cánh tay anh, vải áo len cách lòng bàn tay, thô cứng đau đớn, như đâm vào nơi yếu ớt nhất trong trái tim cô.

Trong thời tiết lạnh giá gương mặt anh trắng bệch, vẻ mặt anh tuấn lộ ra sự lạnh lùng, như tia sáng trên bầu trời u tối.

Loading...
Vân Khanh giật giật miệng nhìn anh, cổ họng run lên cười khàn nói: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi nên đi tìm ai đây? Trời đất mênh mông, cái gì rồi cũng sẽ thay đổi, quan trọng nhất là đều có thể biến chất ... nghĩ lui nghĩ tới, hình như chỉ có thể tìm anh, Lục Mặc Trầm, hình như chỉ có anh là người duy nhất mà tôi có thể trốn mưa một chút... "

“Vân Khanh.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, kéo cô đứng dậy, “Nào.”

Vân Khanh ngã vào vòng tay của anh, nhắm mắt lại, nước mắt liền tuôn rơi.

Lục Mặc Trầm đứng đó hai giây, màn mưa buông xuống, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng cả cái thế giới lạnh lẽo này, anh ôm ngang cô lên.

"Vân Khanh, Vân Khanh." Cố Trạm Vũ không thể thoát khỏi nhóm cảnh sát giao thông rõ ràng là có ác ý. "Lục Mặc Trầm, đó là vợ tôi!"

Lục Mặc Trầm nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại, lạnh lùng nói với đội trưởng cảnh sát giao thông, "Kiểm tra thật kỹ xem anh Quý có say rượu khi lái xe không."

"Vâng, anh Lục!"

“Lục Mặc Trầm, anh dám công khai mang cô ấy đi!” Giọng nói u ám của Cố Trạm Vũ dần dần bị che khuất bởi tiếng mưa, càng càng xa hút.

Trong xe, hai người đều ướt sũng, Lục Mặc Trầm đặt người lên đùi, không nói gì cả.

Một lúc sau, anh gọi điện cho thím Thẩm ở Dự Viên, nhờ thím Thẩm đưa hai đứa nhóc ra ngoài chơi.

Tài xế lái xe quay lại Dự Viên với tốc độ nhanh nhất.

Vân Khanh bị bàn tay to của anh nâng lên, xuống xe tiến vào thang máy, vừa mở cửa nhét cô vào, cô liền trượt từ khung cửa xuống đất.

Ở Dự Viên còn có một người giúp việc, vội vàng đi tới, Lục Mặc Trầm vẫy tay ngăn cản.

Anh đích thân vào phòng tắm cầm lấy khăn tắm và áo choàng tắm, bước ra ngoài, Vân Khanh cong hai chân không nhúc nhích tựa vào cánh cửa, tóc còn lấm tấm nước.

Lục Mặc Trầm cởi áo khoác, vén quần lên, ngạo nghễ ngồi xổm người xuống, lấy khăn tắm trùm mái tóc dài của cô lại, dùng tay kia nhẹ nhàng nâng trán của cô, dịu dàng nói: “Sáng nay vừa mới tách ra, mới không chú ý một chút đã xảy ra chuyện rồi, có tiện nói đã xảy ra chuyện gì không? "

Vân Khanh nhướng mí mắt lên, nước mắt giọt tí tách rơi xuống, mỉm cười, "Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là lạoi chuyện cẩu huyết chị em thân thiết ngủ với chồng của mình sau đó có một đứa con, không cẩn thận xảy ra trên người tôi."

Lục Mặc Trầm nhíu mày, ngón tay thon dài nắm chặt lấy cằm cô.

Vân Khanh cứ cười mãi, "Ngay cả anh cũng cảm thấy rất máu chó phải không? Thực ra cuộc đời tôi còn phải đặc sắc đến mức nào nữa đây? Cái gì ghê tởm thối nát nhất tôi cũng đều thấy rồi, giấu vô cùng kín, đứa bé năm tuổi rồi, đứa bé đó năm tuổi rồi. anh nói xem tôi có ngu không? Thực ra tôi không ngu, tôi chỉ tin tưởng cô ta, người bạn tốt nhất đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, sao tôi có thể nghi ngờ được? Sao tôi có thể đi nghi ngờ cái tình bạn chứ này chứ? Nhưng tôi vẫn quá lạc quan, thế giới này đảo lộn buồn cười đến nỗi người thường cũng không tưởng tượng được... Tiểu Đào Tử, tôi xem con bé như con ruột của mình, con bé rất dễ thương, hay ngọt ngào gọi tôi là dì Khanh Khanh. Mỗi lần Tô Gia Ngọc bận đi công tác, đều là tôi và Hạ Thủy Thủy thay nhau chăm sóc, tình cảm rất sâu đậm."