Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 131




Vân Khanh tim đập thình thịch, nhìn sang Tần Luật với ánh mắt kỳ lạ, trong lòng dấy lên sự tò mò: “Chuyện này là sao vậy?”

“Chuyện liên quan đến em.” Tần Luật nhận định với dáng vẻ cau mày và thở dài khiến Vân Khanh không kiềm được sự lo lắng trong lòng, mơ hồ có linh cảm đây không phải chuyện tốt.

Nhưng càng lúc càng nghiêm trọng, cô lại càng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhớ lại lý do của quản lý lễ tân, đúng thật là tận lực rồi.

Cô gật đầu, quyết định đi cùng Tần Luật.

Tần Luật đi tắt sang một con đường không có ai, sảnh tiệc rất rộng, có nhiều lối ra vào lớn nhỏ. Tần Luật đến một lối vào bị chặn, đã có người của anh ta chờ sẵn. Họ mở cửa, tiếng nhạc du dương bên trong vang lên một cách mơ hồ.

Tần Luật đi trước, Vân Khanh theo sau, một lúc sau hai người đi tới sảnh tiệc.

Điện thoại trong tay vang lên, Vân Khanh cúi đầu, nhíu chặt đôi lông mày.

Tần Luật cầm lấy hai ly rượu, đưa cho cô một ly rồi chăm chú hỏi: “Là ai vậy?”

Trong sảnh tiệc, có nhiều phụ nữ xinh đẹp và thơm tho, ánh sáng của ngọn đèn pha lê đủ chiếu sáng mọi ngóc ngách. Vân Khanh liếc mắt nhìn tin nhắn gửi tới, quay đầu lại một hướng, liền nhìn thấy Cố Trạm Vũ. Anh ta đang nhìn về phía cô, rõ ràng là đã tìm được cô, thúc giục cô nhanh lên.

Vân Khanh để ly rượu xuống, cười với Tần Luật: “Em đi qua kia trước, sư huynh, chuyện lúc nãy em nhất định phải biết, em lập tức tìm anh ngay.”

Ánh mắt của Tần Luật trong veo, lại rất âm u và sâu sắc, anh ta không nói lời nào, tầm mắt quét qua hướng náo nhiệt tại sảnh tiệc, sau đó liếc nhìn cánh cửa đối diện.

Anh ta bắt lấy vai Vân Khanh khi cô quay lại. Câu nói khiến Vân Khanh tạm thời thấy kỳ lạ: “Bất luận thế nào, anh cũng hy vọng mọi chuyện tốt với wm.”

“Hửm?”

Tần Luật đã xoay người rời đi, bóng lưng rõ ràng.

Vân Khanh vẫn còn nghi ngại, vẻ mặt không chắc chắn bước đến trước mặt Cố Trạm Vũ. Cố Trạm Vũ vừa định hỏi cô thì lúc này, tiếng nhạc du dương trong phòng tiệc trở nên trầm lắng hơn và dừng lại sau vài giây.

Người điều khiển chương trình của buổi lễ thử giọng, quan lại quyền quý thấp giọng bàn tán truyền tai nhau nghe cũng từ từ dừng lại.

Khung cảnh dần lắng xuống. Kèm theo đó là lời chúc mừng của người điều khiển chương trình buổi lễ: “Chào mừng tất cả các vị khách quý đã đến với bữa tiệc sinh nhật của cụ Quý Hàn Thiên. Bây giờ, ông Quý Hàn Thiên sẽ phát biểu vài câu!”

Vân Khanh ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường, không già, còn trẻ hơn ông cụ Lục, thân hình cao to, nhịp chân chắc chắn, lờ mờ có thể nhìn ra giống tư thế quân nhân như ông cụ Lục.

Khi bước lên sân khấu đối diện với đám đông, Vân Khanh nhìn rõ gương mặt tươi tắn của ông, không khỏi khẽ nhìn chằm chằm …...

Trong lòng chợt lóe lên một cảm giác lạ. Sau đó cô nhớ ra, khuôn mặt này …... gần giống với Quý Tư Thần đến mức nào?

Ở sơn trang Vân Đỉnh có một chữ “Quý” to đùng, không lẽ đây là đại tiệc của gia đình Quý Tư Thần?

Vậy …... Lục Mặc Trầm cũng có thể ở đó?

Trong lòng đang suy đoán, lời nói của Quý Hàn Thiên cũng văng vẳng vào tai cô: “Hôm nay là tam hỷ lâm môn. Một là sinh nhật của tôi, hai là nhận lại cô gái bị lưu lạc trở về. Thứ ba, đó cũng là một chuyện vui mà tôi muốn chia sẻ với mọi người. Thật không ngờ, trong bữa tiệc, nhà Quý và nhà họ Lục đã trở thành thông gia. Tôi long trọng giới thiệu con rể của tôi tại đây, một chàng trai mà tôi rất ngưỡng mộ. Khi cậu còn nhỏ, tôi thở dài tiếc hùi hụi nhà mình chỉ có thêm một thằng nhóc ngỗ ngược thôi. Thằng nhóc này tương lai sẽ khi dễ con gái nhà người ta. Thật không ngờ phải không lão Lục? Ha ha!”

Một số từ đã gợi lên sự tò mò của mọi người.

Giữa tiếng cười ấm áp, Quý Hàn Thiên giơ tay chỉ về phía cánh cổng nguy nga của sảnh tiệc.

Mọi người phản ứng lại, và khi cánh cửa mở ra, họ từ từ tránh sang hai bên của tấm thảm đỏ quý phái.