Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 130




Vân Khanh đứng ở quầy tiếp tân ngoài cổng sảnh tiệc, trên mặt hết sức bình thường.

Sắc mặt Cố Trạm Vũ lại hết sức khó coi khi nghe thấy lời người quản lý lễ nghi, “Vợ tổng giám đốc Cố thị là một cô gái yếu ớt, vậy mà dám nghi ngờ cô ấy mang thuốc nổ?”

“Không phải, xin anh đừng hiểu nhầm, thưa tổng giám đốc Cố!” Quản lý khu lễ tân vội vàng xua tay, lễ phép nói, “do buổi tiệc khá đông chính khách nên sẽ hơi ghiêm ngặt về an ninh, Mong hai người thông cảm và hợp tác với chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo nguyên tắc. Mời phu nhân đến phòng kiểm tra với chúng tôi. Chúng tôi xác định các họa tiết kim loại trên váy phu nhân an toàn, thì sẽ mời phu nhân đến sảnh tiệc!”

Mặt Cố Trạm Vũ lạnh như tiền, “Tôi phải đưa vợ tôi vào cùng! Ai biết anh đưa cô ấy đi đâu? Hay muốn tôi gọi cho ông Lục?”

"Ông Quý, ông chủ Lục đã vào bữa tiệc rồi. Tôi sợ hiện giờ họ đang uống trà nói chuyện phiếm với ông chủ nhà chúng tôi. Ngài quấy rầy e là không ổn đâu ạ!” quản lý cũng lờ mờ nghe nói người cháu trai mới nhận tổ tông này, nên mới nói thế, quả nhiên nghe xong cố Trạm Vũ hơi do dự.

Quản lý quay người nhìn Vân Khanh mỉm cười, “Thưa cô, thật sự chúng tôi không hề có ý nghi ngờ cô, nhưng đây là chức trách của chúng tôi, nên...!”

“Tôi hiểu, tôi đi cùng các anh!” Dù sao cô cũng chẳng muốn đi vào, càng không có hứng đi vào.

Nhìn thấy cô đồng ý thoải mái như vậy, lại thấy sau mình có rất nhiều khách quý đang chờ vào tiệc, Cố Trạm Vũ lãnh lùng nhìn Vân Khanh, hạ giọng, “Kiểm tra an ninh xong, cô tự mình vào đi! Đừng có về sớm, điện thoại mở cho tôi!"

Vân Khanh gật đầu cho có. Dù sao kiểm tra an ninh xong thì đi hay không là do cô.

Cô đi theo quản lý đi dọc một hành lang dài, mãi một lúc sau dường như cô đi ra phía sau biệt thự. Quản lý dẫn cô vào một căn phòng giống như phòng chờ.

Vân Khanh tự hỏi, "Không phải là phòng kiểm tra sao?"

Quản lý cười nói, “Người phụ trách kiểm tra chưa đến! Phiền cô chờ một lát, lát nữa sẽ có người đưa cô đến đấy!”

Cô nghĩ, ở đây ngủ luôn một đêm cũng được.

Ngời quản lí đi ra, đóng cửa lại.

Vân Khanh vén rèm nhìn ra ngoài. Phía bên ngoài yên lặng, dường như không có ai lui tới.

Nàng thong thả, vén vạt váy ngồi xuống sô fa. Thấy hơi buồn nên cầm điện thoại, xử lý bệnh án.

Cố Trạm Vũ gọi cô hai lần, ý định thúc giục. Vân Khanh nhìn đồng hờ, nửa tiếng rồi, có lẽ bữa tiệc đã bắt đầu.

Chuông điện thoại lại vang lên, cô định ân nút tắt thì nhìn thấy là Tần Luật gọi đến.

Cô nhận máy, “Anh!”

“Em đang ở đâu?”

“Em không ở trong thành phố...!”

Tần Luật hơi trì giọng, “Anh biết, anh hỏi em đang ở đâu trong Vân Đỉnh sơn trang?”

Vân Khanh ngạc nhiên, sao anh biết cô đang ở Vân Đỉnh sơn trang thì đã nghe anh nói, “Biết chính xác mình đang ở đâu không? Đông Nam Tây Bắc? Em mô tả đi, anh tới tìm em!”

“Anh chờ một lát!”

Cô thả điện thoại bật định vị, xong thì báo cho anh ta.

“Em ra cửa đứng đấy!” Tần Luật nói.

Cô đứng thẳng người theo lời anh.

Tầm chưa đến tám phút sau, Tần Luật đã tìm thấy cô.

Một hành lang u ám yên lặng. Tần Luật mang bọ vest màu nâu nhạt, tuy đơn giản như toát ra phong thái nhàn nhã. Bóng dáng cao gầy đi về phía cô. Anh ta nhìn cô, rồi khẽ nhíu chặt chăn mày, “Chẳng lẽ em không thấy, người ta cố tình không cho em vào sao?”

Cô ngẩn người...ờ ha, cái người quản lý kia y như không phái người tới đây. Cô mỉm cười, "Chẳng lẽ là họ từ chối một dân thường như em? Vậy chắc anh là thượng khách rồi, sao lại ra đây?”

“Đón em!”

Cô thẳng thắn lắc đầu, "Em không thích mấy tiệc kiểu này đâu!”

“Em không tò mò vì sao người ra không cho em vào à?” Tần Luật nghiêm túc nói, “Hôm nay em phải tham gia, có một chuyện rất quan trọng, anh nghĩ em là người phải biết rõ!”

Trong lòng cô cũng trỗi lên tò mò, cô nhìn Tần Luật, “Chuyện gì ạ?”