Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 138




"Không sao đâu, cuộc chiến này, tôi bằng lòng nhận!" Cô nắm chặt cây súng lục trong tay, dù cho khi nắm chặt thứ này trong tay chỉ có thể cảm nhận được sự lạ lẫm và lạnh lẽo, thế nhưng cô đã bước một chân vào trong bóng tối rồi, vì khát vọng trong lòng, cô sẽ không rút lui!

"Đoành!" nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ly Minh dùng một khẩu súng nằm vào cửa lớn đang khóa chặt.

Ba người vọt vào...

Trong một nháy mắt ngắn ngủi, người của Long Đầu Xã tụ tập trong sân, bọn họ hét lên, một đám người cầm vũ khí trong tay: "Chúng mày là ai? Dám đến Long Đầu Xã của bọn tao gây rối! Không muốn sống nữa sao?"

"Hừ..." Khóe miệng của Ly Minh cong thành một nụ cười khát máu, con ngươi liếc nhìn Ly Tiêu bên cạnh: "Ly Tiêu, phải xem chị rồi."

Ly Tiêu khẽ gật đầu.

Tích Niên đứng một bên nhìn, hai người chị em này đang muốn làm gì, hơn nữa với tinh cách táo bạo của tên nhóc thối mà lại để cho chị gái dịu dàng lên trước? Cô không khỏi dùng con ngươi lườm về phía Ly Tiêu, lúc này còn chơi trò bịp bợm sao?

Ly Tiêu vẫn mặc một bộ trang phục nữ hầu kiểu Châu u, tóc dài xõa đến xương quai xanh, đeo một cái kính gọng đen tròn tròn, cô ấy vẫn dịu dàng như thường. Chỉ thấy cô giơ tay lên, nhắc tà váy rộng thùng tình, tư thế chào như một quý cô Châu u...

Người nhìn không hiểu gì, đang làm cái quái gì vây? Đánh nhau mà còn phải cúi người chào trước sao?

Mà lúc này, khi Ly Tiêu nhấc váy lên, một đống thứ lăn ra khỏi tà váy rộng thùng thình của cô ấy. Lăn thẳng đến chỗ của mấy người xã hội đen.

"Bùm bùm bùm!" Mấy tiếng nổ mạnh vang lên.

Tiếng thét chói tai, tiếng gào thét, tiếng mắt chửi thật to, tràn ngập khắp niow, còn có cả mùi máu tương nồng đượm. Thì ra ngoại trừ quần trong còn có mấy quả boom nhỏ à?

Ánh mắt của tên nhóc thối càng lộ ra vẻ khát máu: "Tích Niên, lên đi, tôi yểm hộ cô!"

"Ừm!" Nếu so với tên nhóc thối và Ly Tiêu thì cô chẳng là cái thá gì sất, năng lực giống như một cọng cỏ non vật, nhưng cô vẫn có được phần dũng khí kia! Đã không sợ chết thì cái gì cũng dám làm. Cô không hề do dự mà xông đến!

Bóng tối bị màu máu nhuộm đỏ, khắp nơi trong đêm tối đều tràn ngập mùi máu. Thời gian qua đi, ngày càng chồng chất mạng người và máu tươi.

Cả người tên nhóc thối toàn là máu, cậu ta chuyển động cổ: "Cuối cùng cũng xong rồi, không ngờ người Long Đầu Xã cũng khó chơi phết đấy, đi, về thôi!"



Ly Tiêu bỏ cái máy trên vai xuống,

cái súng máy này cũng lấy ra từ dưới váy của cô đấy. Khiến cho người ta không thể không cảm thán một câu, cái váy này đúng là giống với cái túi thần kỳ của mèo máy Doraemon! Rất muốn xốc lên xem thử bên trong còn có thứ gì kỳ quái nữa không.

"Tích Niên, em không sao chứ?" Ly Tiêu dịu dàng hỏi thăm.

Khẽ gật đầu, tận mắt chứng kiến trận chiến này, cho dù trong trận chiến này, cô dường như không xa rời sự bảo vệ của hai người nhưng lại là lần đầu tiên được chính thức nhìn thấy xã hội đen chân thật, cũng cảm nhận được máu tanh nơi chiến trường.

Trở về trên xe, một mực cố gắng bình ổn bản thân, cuối cùng không kìm được mà nôn ra, thi thể, thi thể, cái sân nhỏ toàn là thi thể khiến cho người ta nhớ đến việc ác, mang theo mùi máu tanh nồng, buồn nôn từ tận đáy lòng.

Ly Minh lần lượt lột vỏ một trái quýt ra đưa cho cô: "Cô nhóc thối, quen thì không sao nữa."

"Ừm." Khẽ gật đầu, cô biết rõ, quen thì tốt rồi, nên mới luôn nhẫn nại như vậy, không lùi bước trong trận chiến đáng sợ này.

Rửa tội, có thể đổi một cách nói khác là lễ tắm máu, để cho cô tiếp xúc với bóng tối một cách chân thật nhất.

"Tích Niên, lần này em đã vượt qua được dự liệu của chị rồi." Ly Tiêu nói.

"Em có làm gì đâu chứ."

"Có thể đứng được ở chỗ đó, có thể một đấu một, em đã bước được bước đầu tiên rồi, chúc mừng em đã rơi vào bóng tối." Ly Tiêu nói.

Tên nhóc thối thoáng cái đã khoác vai của Tích Niên, tư thế gọi anh gọi em: "Sao không nhìn là ai dạy cô nhóc thối này đánh nhau chứ, ha ha, sau này cô nhóc thối có thể giết không còn manh giáp nào."

"Làm người bình thường, chuyện này đúng là rất đáng khen." Ly Tiêu cười.

Tích Niên vẫn luôn trầm tư, cô biết rõ, hai chị em này đã giết người như ngóe từ lâu rồi, cho nên sẽ không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trái tim của cô vẫn đập liên hồi, không thể kìm chế được nỗi lo lắng: "Tên nhóc thối, khi hai người giết người không có chút cảm giác gì hay sao?"

Đôi mắt của Ly Minh trầm xuống: "Cảm giác? Nếu có thì chính là khoái cảm. Cô nhóc thối à, cô ngàn vạn lần đừng ngây thơ như vậy, cô phải nhớ kỹ, trong thế giới ngầm này, ngươi lừa ta gạt, mạnh được yếu thua, là nơi chỉ có người mạnh mới có thể sống sót. Sống trong cái thế giới này, có vài người mà cô phải giết, đây là sứ mạng khi cô sống trên đời này. Sau này cô sẽ dần dần hiểu được thôi."

"Sứ mạng? Đúng rồi, trước đây cậu từng nói cậu là dân chuyên nghiệp, rốt cuộc là chuyên nghiệp gì?" Tích Niên khó hiểu



hỏi. Dân chuyên về xã hội đen? Hình như có hơi bao quát rồi! Tên Ly Minh này, còn có cả bọn Đoan Nguyệt đang làm cái gì? Những...cái mà cô học được từ Đoan Nguyệt, ban đầu là rèn luyện cơ thể và các cơ năng, sau lại học lỹ thuật chiến đấu, kỹ xảo giết người, trông giống như những sát thủ xã hội đen trong phim truyền hình vậy!

"Là..." Tên nhóc thối vừa muốn mở miệng.

"Minh!" Ly Tiêu lập tức cản cậu ta lại.

"Sao vậy chứ? Cô nhóc thối đã vượt qua lễ rửa tội rồi, dù sớm hay muộn cô ta cũng sẽ biết thôi, chẳng phải lúc đó cũng làm những cái này sao?"

Rốt cuộc là cái gì? Hai người kia đang nói chuyện thần bí gì vậy? Tích Niên càng thêm tò mò.

Ly Tiêu nhìn về phía Tích Niên, dịu dàng nói: "Tích Niên, chuyện em muốn biết, để chúa công tự nói cho em là tốt nhất. Tương lai em sẽ nhanh chóng biết được thôi."

"Tương lai của em..." Tương lai của cô, sẽ là một con đường như thế nào đây? Cô từng nghĩ rằng mình sẽ vào công ty của bố làm, giúp công ty phát triển. Bây giờ nhìn chỉ thấy toàn bóng đêm, dùng hết mọi thủ đoạn, không tiếc rơi vào bóng tối, báo thù rửa hận, đoạt lại hết những thứ thuộc về cô.

Ngồi thuyền trở về sân huấn luyện, vừa mới bước xống giường đã nhìn thấy bóng người quen thuộc trên bãi đã ngầm, Đoạn nguyệt đang nằm ở đó.

"Này, anh Nguyệt!" Tên nhóc thối nhảy xuống thuyền ngoắc tay.

Tích Niên cũng theo sát xuống thuyền, nhanh chóng đi đến chỗ đá ngầm, bây giờ đã là đêm hôm khuya khoắc rồi, Đoạn Nguyệt ở đây vậy thì Tiểu Hoại đang ở đâu? Không đi theo để mà trúng gió đấy chứ?

Có lẽ sau khi trở thành mẹ, tính cách của cô như biến đổi ba trăm sáu mươi độ, trước kia chỉ chú ý đến bản thân, bây giờ chỉ toàn nghĩ con mình như thế nào rồi.

Thấy Tích Niên chạy đến, Đoan Nguyệt cũng nhảy xuống khỏi đá ngầm, anh ấy cúi người xuống, áp sát vào Tích Niên, ngửi gì đó trên cổ cô.

"Anh đang làm gì vậy?" Tích Niên bất giác né ra đằng sau.

Đoan Nguyệt đứng thẳng người: "Mùi của máu, rất không tồi. Xem ra buổi rửa tội này rất thành công."

Thì ra là ngửi xem trên người cô có mùi máu tươi hay không à? Sau khi nôn ra có lẽ không còn cảm giác được mùi máu tươi buồn nôn kia nữa, chẳng lẽ đã bắt đầu quen dần với mùi này rồi sao?

Bên kia, Ly Minh vốn cũng muốn đi về hướng bọn họ nhưng vai lại bị Ly Tiêu giữ lại: "Minh, không được qua đó."