Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 137




"Cái gì? Tôi phải giết cậu?" Cô chỉ cảm thấy quá lạ lùng.

"Hừ, cô muốn giết tôi, còn phải luyện thêm mười năm nữa! Bây giờ cứ dùng hết tất cả những thủ đoạn mà cô có lao về phía tôi, đến giết tôi đi!"

"Hả? Cái gì, vậy tôi không dùng đao nữa." Đao kiếm không có mắt, cô thật sợ khi phải khiến bạn bè bị tổn thương.

"Cô nhóc thối ạ, cô đừng có coi thường tôi quá, cho dù cô có dùng mười thanh đao đi chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của tôi." Ly Minh bình tĩnh nói, vẫn là cái dáng vẻ y hệt tên lưu manh đó. Sau đó nói tiếp: "Nhanh lên, nhanh lên, cô nên tạo chút vết tích nào đó, lát nữa anh Nguyệt đến đây, cô có thể cảm nhận được đau khổ."

"Được rồi." Cô cắn răng, liều mạng, hai tay nắm lấy đao, bước nhanh hướng về phía Ly Minh, lập tức thanh đao muốn đâm vào người của Ly Minh, thế nhưng cậu ta vẫn không thèm di chuyển nửa bước mà đứng tại chỗ chờ đợi.

Trái lại Tích Niên còn căng thẳng muốn chết, cô còn sợ rằng sẽ thật sự đâm trúng Ly Minh. Đúng lúc này, Ly Minh duỗi hay ngón tay kẹp lấy lưỡi đao đang đâm đến.

"Cô nhóc thôi, vào lúc cô do dự đâm đến, hãy nhớ kỹ, khi đánh nhau với người khác, không được có do dự, một đao tiến lên nhắm thẳng vào chỗ hiểm! Một đao giết người!" Dứt lời, Ly Minh quăng lưỡi đao ra.

Cơ thể của Tích Niên suýt chút nữa thì bị ném ra ngoài, thoáng chốc cậu ta đã vọt đến trước mặt cô, bàn tay giống như lưỡi đao, nhẹ nhàng xẹt qua cổ của cô...

Cô chỉ thấy phần cổ mát lạnh.

Ly Minh lạnh lùng nói: "Cổ, cắt đứt yết hầu!" Tay vừa nhanh chóng di chuyển đến phần ngực của cô: "Trái tim, nơi chí mạng nhất." Ngay sau đó, bàn tay to lớn che cái ót của cô: "Đầu, trung ương thần kinh của con người, nói nhạy cảm nhất! Nhớ cho kỹ, đánh người phải đánh đầu trước!"

Lông mao sau lưng của Tích Niên dựng đứng: "Sao cậu lại biết nhiều thứ như vậy?"

"Bởi vì tôi rất chuyên nghiệp đấy!" Ly Minh cười: "Nào, tiếp tục tới giết tôi đi! Không được do dự."

Cô cầm đao, lại đánh đến một lần nữa, mỗi một lần công kích cô đều có thể học được một ít chiêu thức đánh nhau hoặc là giết người.

Cuối cùng cũng hiểu được, tại sao phải để cho Ly Minh đánh nhau với cô rồi, là để cho tên nhóc thối này dạy dỗ cô. Qua một ngày, cô đã mệt muốn chết nhưng lại chưa thể chạm vào tên nhóc thối kia.

Thế mới biết, thì ra tên nhóc thối đó rất mạnh!

Ngày hôm sau, đối thủ của cô lại biến thành Ly Tiêu. Trong tay Ly Tiêu cầm một cái xẻng cơm: "Tích Niên, xin chỉ giáo nhiều hơn."

"Ờm… tên nhóc thối đâu?"

"Minh đang trông Tiểu Hoại."



Tích Niên híp đôi mắt lại, tên nhóc thối trông Tiểu Hoại thì có xảy ra chuyện gì không, cô luôn có một cảm giác bất an, quay đầu nhìn về phía Đoan Nguyệt: "Chẳng lẽ hôm nay tôi phải đánh nhau với Ly Tiêu sao?" Trong tiềm thức của cô đã biết rằng hai chị em này không tầm thường, bọn họ đều có một thân tuyệt kỹ.

Đoan Nguyệt móc một khẩu súng ra: "Chế trụ cô ta." Anh ấy đi đến trước mặt Tích Niên, đưa cây súng lục cho cô, sau đó cầm tay chỉ cho Tích Niên cách dùng súng lục chính xác nhất, làm sao để tập trung nhắm vào con mồi của mình.

Anh ấy để cô dùng họng súng đen nhanh tấn công Ly Tiêu.

"Rất tốt, cứ như vậy! Nhiệm vụ ngày hôm nay của cô chính là học cách dùng súng lục như thế nào. Nhắm họng súng của cô vào ngay vật sống, sau đó, nổ súng!" Anh ấy cầm lấy tay cầm súng của Tích Niên, nhắm thẳng vào Ly Tiêu 'đùng'.

Viên đạn như mũi tên lao thẳng ra ngoài.

Tích Niên mở to hai mắt, suýt chút nữa đã hoảng sợ hét lên, vừa nổ súng với Ly Tiêu đấy, không khiến cô ấy bị thương sao? Căng thẳng khiến cho trái tim của cô đập nhanh đến mức muốn nhảy thẳng ra ngoài.

Chỉ thấy Ly Tiêu dùng một tốc độ kinh khủng lùi về sau một bước, vung cái xẻng cơm lên. viên đạn bị đánh văng về phía bức tường!

"Nhớ kỹ chưa?" Đoan Nguyệt lạnh lùng hỏi Tích Niên.

Trời, cô không còn tin vào hai mắt của mình nữa, rõ ràng viên đạn kia nhắm thẳng vào đầu, sao lại có thể bị cản lại như vậy? Thế giới này đúng là quá kỳ diệu rồi, hóa ra cô chỉ mới hiểu được một góc của tảng băng mà thôi. Cô chần chừ khẽ gật đầu: "Ừm, nhớ rồi."

"Tiếp tục đi..."

Cô học dùng súng lục, trong đầu nhớ kỹ từng động tác mà Đoan Nguyệt dã dạy, thời gian trôi qua cô dần dần quen thuộc với cách dùng súng, cô còn có thể nhớ lại hình ảnh Hạ Ngôn nổ súng với người khác vô số lần. Người đàn ông kia cấu kết với thế giới ngầm, đố với anh, cô phải dùng độc trị độc! Anh ở chỗ sâu nhất trong thế giới ngầm, vậy thì cô cũng theo anh vọt vào sâu bên trong đó!

Sau hai tháng huấn luyện với phương thức ma quỷ kia, cô nghênh đón cuộc chiến đầu tiên trong đời mình. Đoan Nguyệt nói, tối nay là rửa tội! Cô không biết rửa tội là cái gì, chỉ có thể đi trước rồi nói sau.

Buổi tối, cô và Ly Minh Ly Tiêu lên thuyền.

"Ba chúng ta đi rửa tội sao?" Tích Niên nghi ngờ hỏi.

"Ừm." Ly Tiêu khẽ gật đầu.

Ly Minh thì nằm trên thuyền mà ngủ, không nói chuyện.

"Cái kia, Tiểu Hoại đâu rồi?' Cô cau mày, ở chung với Ly Tiêu.



Rời đi, tên nhóc thối cũng ở đây, vậy thì chẳng lẽ Tiểu Hoại nhà cô...

"Có lẽ là chúa công chăm sóc."

Một câu đó cũng đủ để Tích Niên thổ huyết, cô tình nguyện để cho tên nhóc thố chăm nom Tiểu Hoại còn hơn là để cho Đoan Nguyệt chăm sóc. hơn nữa có lẽ là chăm sóc là ý gì? Đột nhiên cô hơi lo lắng cho Tiểu Hoại ở nhà. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nghe theo ý trời, tin tưởng Tiểu Hoại phúc lớn mạng lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Ngồi trên thuyền, cô thở dài một hơi rồi hỏi: "Đoan Nguyệt nói là rửa tội, đến cùng là rửa tội gì cơ?"

Ly Tiêu vẫn rất kiên nhẫn mà dịu dàng giải thích: "Rửa tội để xem cô có thể chính thức đạt tiêu chuẩn hay không, đó cũng không quyết định ở kỹ thuật chiến đấu của cô mà năng lực chấp nhận của tâm lý của cô! Nếu như cô có thể vượt qua đêm nay...vậy thì sau này cô sẽ chính thức có được một cuộc sống mới."

Tích Niên chống má, rốt cuộc cái gọi là lễ rửa tội kia là gì?

Lúc này, Ly Minh nằm ở một bên lớn tiếng nói: "Cô nhóc thối, chớ có suy nghĩ lung tung, lễ rửa tội chỉ là đưa cô đi đánh nhau mà thôi. Đến lúc đó, cô cầm vũ khí chém lung tung là được rồi."

Cô đã thoáng hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi.

Ngồi trên thuyền nhanh chóng đến được một cái cảng, xuống thuyền lại lái xe đến Hồng Kông phồn hoa, quẹo trái rồi lại quẹo phải, chạy qua một cái hẻm nhỏ thật lâu, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà thật lớn.

"Đến rồi." Ly Minh nhảy xuống xe.

Ly Tiêu quay đầu nhìn Tích Niên phía sau, móc ra một khẩu súng và một băng đạn đưa cho cô: "Xuống xe đi, Tích Niên. Đúng rồi, cô cầm cái này trước đi."

Từ khi huấn luyện đến na, súng lục đã không còn quá xa lạ với cô nữa, nhưng chưa bao giờ cầm nó ở bên ngoài, cho dù bây giờ vẫn đang là buổi tối: "Bây giờ phải làm gì?"

Ly Tiêu nói: "Nơi này là một trong những đầu não của thế giới ngầm ở Hồng Kông, nhiệm vụ hôm nay là phải tiêu diệt toàn bộ bang phái!"

"Tiêu diệt tổ chức xã hội đen sao? Bây giờ có bao nhiêu người chứ?"

Ly Minh ung dung mở miệng: "Yên Tâm đi, nơi này là chỗ ở của tên cầm đầu, tối đa không vượt quá một trăm người. Cô nhóc thối, cô phải cẩn thận đấy! Đi theo phía sau tôi, không được chạy lung tung."

"Ừm." Tích Niên khẽ gật đầu.

Ly Tiêu tranh thủ thời gian nói: "Không được, chúa công từng nói, đây là lễ rửa tội, phải để cho Tích Niên tham gia, nếu như chỉ được bảo vệ...vậy thì chẳng phải lễ tẩy rửa chỉ để trưng thôi sao."

"Đối với cô nhóc thối mà nói là quá nguy hiểm." Ly Minh không đồng ý nói.