Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 124




Sự tuyệt vọng nhấn chìm cô, cô có còn được nhìn thấy hy vọng nữa không? Nước mắt không ngừng tuôn rơi, dường như cô đã nhận ra mình không còn chút sức nào nữa rồi!

Ông trời ơi… cầu xin ông, chỉ lần này tôi, cứu con và con của con với.

Không biết là ông trời đã nghe được lời cầu nguyện từ tận đáy lòng của cô hay là do cô hoa mắt, trong mưa có một hình bóng xuất hiện trước mắt cô. Đèn đường màu vàng chiếu xuống, tầm nhìn vô cùng mờ ảo, chỉ biết rằng người kia mặc một cái áo khoác, dáng người cao lớn mà thon dài đứng trước mặt Tích Niên.

Tích Niên nằm rạp trên mặt đất mà ngửa đầu nhìn cái người bỗng nhiên đi đến kia, người đó đeo một cái mặt nạ màu bạc, che khuất nửa khuôn mặt khiến cho người ta không nhìn rõ mặt anh, là thần tiên sao?

Người đàn ông quỳ một gối xuống trước mặt cô, vươn tay với Tích Niên: "Đi theo tôi không?"

"Anh là…” Tích Niên nhìn người trước mặt, trong mắt toàn là khó hiểu.

"Người đến cứu vớt cô, cô có bằng lòng giao mạng sống cho tôi không?" Anh nhàn nhạt nói.

Nhìn bàn tay to lớn đang duỗi ra của anh, như là ánh nắng hy vọng trong mắt cô, Tích Niên chậm rãi xòe bàn tay nhỏ bé ra, đặt lên bàn tay to lớn của anh, chần chừ khẽ gật đầu. Mặc kệ người trước mắt là thần tiên hay là thần chết, chỉ cần có thể thoát khỏi tên ác ma kia, cho dù thế nào cô cũng bằng lòng.

Người đàn ông đeo mặt nạ cầm bàn tay nhỏ của cô, một tay kéo cô lên khỏi mặt đất lầy lội, ôm vào trong ngực, một tay ôm lấy cô: "Yên tâm mà ngủ đi."

Giọng nói của anh giống như có phép thuật vang lên bên tai cô, cô dựa vào người anh, Tích Niên ngửi được một mùi hương thơm nhát, rất thơm, ngửi một lát thì bỗng cô hoa mắt váng đầu…

Thật mệt mỏi...

Đầu óc cô trở nên mờ mịt, tựa lên vai của người đàn ông đeo mặt nạ, ngửi mùi hương thơm ngát, mí mắt nặng nề, đầu óc của dần dần mất đi ý thức…

Trong màn mưa to, người đàn ông đeo mặt nạ ôm lấy Tích Niên bằng một tay, một tay cầm một cái súng ngắn màu bạc, họng súng nhắm ngay Hạ Ngôn đang đứng từ đằng xa.

"Đoàng!"

Viên đạn bắn ra khỏi họng súng! Mạnh mẽ xuyên qua bão tố…



Phải chăng là lời cầu nguyện của tôi quá thành tâm mà tôi đã có thể trở lại khoảng thời gian tốt đẹp nhất cuộc đời này, tôi cứ ngỡ tôi đang ở thiên đường. Khi đó, người bạn thân mà tôi yêu thương nhất vẫn còn bên cạnh tôi.



Đáng tiếc là cuộc sống giống như một cuộc ảo mộng, khiến cho người ta không biết đâu là thật đâu là giả.

Sau một đêm mưa to gió lớn là buổi sáng sớm ấm áp.

Dường như ánh mặt trời rất mạnh, Tích Niên mông lung mở mắt ra. Hả? Đây là nơi nào? Sao cô lại nằm ở một nơi chật hẹp như vậy nhỉ?

Cô thoáng mở to hai mắt, nhìn xung quanh một vòng, đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ, một màu xanh da trời chói mắt, lẫn với mây trắng, nơi này là trên máy bay sao?

Sao cô lại nằm trên máy bay? Tích Niên thoáng ngồi thẳng dậy, đôi mắt rũ xuống nhìn bản thân, đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, vết thương trên cánh tay cũng đã được băng bó lại.

Trong đầu cô nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ lại…

"Dậy rồi sao?" Giọng nói cực kỳ nam tính vang đến tai cô.

Tích Niên quay phắt đầu lại, hình dáng người hôm qua đã cứu cô hiện ra trước mắt, anh mặc một cái áo sơ mi trắng đứng trước mặt cô, dáng người rất cao lớn, dưới mái tóc đen là một cái mặt nạ màu bạc, cái mặt nạ kia có một đường hoa văn xinh đẹp vòng quanh, hơn nữa mặt nạ còn được khảm những viên ngọc màu xanh da trời, trông rất lộng lẫy quý giá mà cũng thần bí.

Mặt nạ màu bạc che mất nửa khuôn mặt của anh, chỉ để lại đôi môi, và con ngươi màu hổ phách dưới mắt nạ…

Đứng ở đây, trên người anh có một khí chất rất kỳ quái, dường như có thể thu hút được ánh nhìn của mọi người, Tích Niên nhìn đến mê mẩn.

Người đeo mặt nạ nghiêng đầu, mái tóc đen cũng nghiêng sang một bên vì động tác của anh: "Cô đang nhìn gì vậy?"

Tích Niên rung động rồi mới tỉnh lại trong khó hiểu và khiếp sợ, xấu hổ di chuyển tầm mắt: "Anh… anh là ai?"

Người đeo mặt nạ ngồi xuống cái ghế dựa bên giường, một tay chống cằm: "Bây giờ mới hỏi tôi là ai, không cảm thấy quá muộn rồi sao? Cô đã đi theo tôi rồi."

Trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, cô nhớ vào hôm qua, lúc cô tuyệt vọng nhất đã gặp được người đeo mặt nạ. Lúc đó, cô rất bất lực, cho dù là ai xuất hiện cô cũng liều mạng bắt lấy như cọng rơm cứu mạng.

Chớp mắt mấy cái, Tích Niên khẽ gật đầu: "Tôi biết chứ."

Khóe miệng của người đeo mặt nạ từ từ cong lên thành một nụ cười, rót một chén hồng trà trên bàn rồi bưng lên…



Tích Niên nhìn chằm chằm vào từng hành động của anh, trong đầu không hiểu vì sao, người đàn ông thật kỳ lạ, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Con ngươi vô tội mở to nhìn cái cabin to lớn được trang trí như phòng khách này, liếc nhìn thôi cũng biết đây là máy bay tư nhân. Vậy thì người đàn ông này nhất định không tầm thường.

Dường như anh đã chú ý đến tầm mắt của cô, người đeo mặt nạ nghiêng mắt nhìn qua, tầm mắt của anh đụng phải ánh mắt của Tích Niên.

Tích Niên sợ đến mức cơ thể ro rụt lại, hù chết cô rồi, hù chết cô rôi, con ngươi màu hổ phách kia như rất có hồn, suýt chút nữa đã khiến trái tim của cô sợ nhảy lên rồi.

Cô ôm ngực, sững sờ nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ.

"Tôi tên là Đoan Nguyệt." Người đeo mặt nạ mở miệng nói, giọng nói bình thản và đơn giản.

"Hả?" Trở tay không kịp, Tích Niên mở to hai mắt, sau đó mới kịp phản ứng: "A, à, tôi tên là Cố Tích Niên."

"Tôi biết." Anh không hề nhìn Tích Niên.

Đoan Nguyệt? Đây là tên của anh sao? Họ Đoan? Tên của anh ta cũng kỳ quái. Vương… Tích Niên không khỏi nghĩ đến trong buổi tối có ánh trăng lờ mờ, Nguyệt… không hiểu sao nhưng cái tên cũng rất hợp với khí chất của anh.

Ờm? Khoan… khoan, đợi tý đã, tên Đoan Nguyệt này là thần thánh phương nào? Sao lại biết rõ tên của cô? Còn xuất hiện ở chỗ đó nữa? Thần tiên sao?

Không thể nào không thể nào, trên đời không có thần tiên.

Tích Niên cẩn thận hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?”

"Hồng Kông."

"Hả? Hồng Kông?" Đã ra khỏi thành phố đi đến Hồng Kông rồi sao? Cái thành phố phồn hoa đó, đến đó làm gì? Sau khi tỉnh lại, trong đầu của Tích Niên toàn là câu hỏi.

Cô có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu, chỉ có cảm giác như cô đang bị người ta lừa bán đi vậy, cứ không biết mình đang ở đâu, cũng không biết bản thân nên làm gì, chần chừ một lúc, cô mới hỏi: "Vì… vì sao anh lại biết tôi? Vì sao lại xuất hiện ở đó? Vì sao lại cứu tôi? Vì sao lại đưa tôi đi?"

Đối mặt với những câu hỏi như đạn liên thanh, Đoan Nguyệt bình tĩnh như trước: "Rời khỏi thành phố đó, bắt đầu lại cuộc đời. Cô có bằng lòng không?"

Anh không trả lời câu hỏi của cô, nhưng từng chữ nói ra đều khảm vào trong lòng cô, đôi mắt vô tội mở ra, Tích Niên nhẹ gật đầu: "Ừm."

"Đã từng bị người khác nhục nhã như một tên hề, trên lưng chỉ có thù hận, tham sống sợ chết mà sống, hư là con sâu cái kiến. Làm cách nào cũng không thể giãy dụa thoát khỏi kìm kẹp, cô biết tại sao không?" Câu hỏi của Đoan Nguyệt sao mà sắc bén.