Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 123




"Mấy ngày nay, cái giá tôi trả vẫn chưa đủ hay sao?" Cô nở nụ cười tự giễu, không nhanh không chậm lấy tờ giấy hôn thú từ trong ngực ra, bỏ lên mặt bàn.

Màu đỏ sáng láng, vốn dĩ là nên tượng trưng cho niềm vui, nhưng trong mắt của Tích Niên, đây chẳng qua chỉ là vô số đau thương mà thôi.

Đôi mắt màu xanh hơi nghiêng, tầm mắt nhìn xuống cuốn sổ màu đỏ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo: "Nhóc con à, trái lại cô cũng rất có bản lĩnh đấy!"

"Tổng giám đốc Hạ quá khen, bản lĩnh của tôi có lớn thì cũng không bằng một góc của anh!" Đôi mắt của Tích Niên mở lớn, không giấu được căm hận và tức giận từ đáy lòng, cái cảm xúc mà cô cố nhịn xuống cuối cùng cũng bộc phát: "Hạ Ngôn, có vui không? Làm một cái tờ hôn thú giả dối để lừa gạt tôi, rồi lại để cho tôi nghĩ rằng tôi và anh đã kết hôn, dùng cuộc hôn nhân trói buộc tự do của tôi! Tôi vốn dĩ không phải là vợ của anh! Tôi vốn không phải là mợ chủ Hạ cái quái gì cả!"

Đối mặt với sự tức giận và chấn vấn của cô, anh không có chút hoảng hốt nào, vẫn lạnh nhạt như thường: "Đúng là tôi đã đánh giá thấp bản lĩnh của cô, ngay cả mật khẩu mà cô cũng có thể mở được. Đúng là thú vị đấy."

"Cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, giấy không bao giờ gói được lửa! Hạ Ngôn, tôi nói cho anh biết, cho dù anh và Triệu Khiết Vũ có ký cái hợp đồng gì, bà ta không đại diện cho nhà hạ Cố! Cho dù là trên pháp luật hay là tình thân thì bà ta cũng không có tư cách quyết định vận mệnh và tự do của tôi, cái hợp đồng kia của các người cũng không có hiệu lực!"

"Vậy thì có sao đâu? Cho dù không có hợp đồng, không có hôn nhân thì tôi vẫn có thể giam cầm cô." Anh nở nụ cười, bên trong đôi mắt màu xanh ẩn giấu một thứ gì đó khiến người ta không rét mà run.

Tích Niên thoáng cái đã đứng phắc dậy: "Hừ ha ha, Hạ Ngôn, anh đã không còn tư cách này rồi, anh hủy hoại thanh xuân của tôi, hủy hoại cuộc đời tôi, anh còn muốn thế nào nữa?"

"Tôi muốn hủy hoại mọi thứ của cô, khiến cho cô mãi mãi sống trong địa ngục." Hạ Ngôn mỉm cười nói.

"Anh bị điên rồi sao? Anh dựa vào đâu mà làm như vậy? Đến cùng là tôi đã chọc gì anh hả?" Mơ mơ màng màng bị cuộc hôn nhân giả đối này lừa giạt, cô đã căm hận muốn chết rồi.

"…" Anh chỉ mỉm cười, đôi mắt lạnh như băng.

Người đàn ông này thật đáng sợ, hoàn toàn không nhìn thấy được rốt cuộc là trong mắt anh đang ẩn chứa cái gì, Tích Niên đi khỏi ghế sô pha, một tay đặt lên trên tay vịn của chiếc ghế: "Hạ Ngôn, tôi về đây không phải để hỏi anh chuyện này là sao mà là muốn kết thúc với anh, từ nay về sau, hai ta đường ai nấy đi. Cuộc sống của chúng ta, không liên quan đến ai."



Hạ Ngôn cũng nhẹ nhàng đi đến chỗ ghế sô pha, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo: "Cô muốn chạy trốn sao? Đừng ảo tưởng nữa, tôi sẽ không để cô thoát đâu."

Tích Niên không quan tâm đến những lời này của anh, dù sao nghe rồi cũng chỉ khiến cô tức giận mà thôi, cô dùng giọng điệu lạnh như băng mà nói: "Nếu như giữa chúng ta có gì đó thì chắc chắn là thù hận, Hạ Ngôn, tôi sẽ không bao giờ quên những thứ anh đã làm trong hai tháng nay, tôi sẽ không bao giờ quên, mối thù của Thẩm Thừa Quang."

Hạ Ngôn chỉ nhìn cô.

Cố Tích Niên cũng nhìn lại anh: "Anh cứ chờ đó, một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh phải hối hận cả đời."

Anh nở nụ cười quỷ quyệt: "Cô?"

Tích Niên cũng cười, dùng một tay vuốt ve phần bụng của mình: "Anh vĩnh viễn sẽ không biết, tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho anh biết. A… có lẽ vào ngày anh chết, tôi sẽ nói cho anh biết sự thật, sau đó anh sẽ chết không nhắm mắt, phải hối hận cả đời!" Trong bụng của cô có một sinh mạng, là con của anh đấy, Hạ Ngôn, nhưng mà anh vĩnh viễn sẽ không biết. Tôi cũng không nói cho đứa con này biết rằng nó có một người bố ác quỷ như vậy!

Đôi mắt màu xanh hơi nghiêng, anh nghi ngờ nhìn thoáng qua bụng của Tích Niên: "Cô muốn nói cái gì?"

Tay ôm bụng của Tích Niên buông ra, cười nhạt: "Không có gì." Rồi cô quay người, dùng khóe mắt liếc nhìn Hạ Ngôn: "Tôi sẽ nhớ kỹ nỗi hận này, quang minh chính đại rời khỏi đây!"

Dứt lời, cô nhanh chóng đi ra ngoài, cầm lấy cái dù che mưa ở cửa ra vào, cô đi vào bên trong bão tố, cô muốn thoát khỏi cuộc sống hai tháng này, cô muốn chọn lại vận mệnh của mình, để cho mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu!

"Cố Tích Niên." Đằng sau vang lên giọng nói của Hạ Ngôn.

Bước chân của cô khựng lại, cầm dù, quay đầu dưới cơn mưa: "Hả…" Cô nở nụ cười căm hận, không quay đầu lại mà cầm dù bước đi.

"Cô cho rằng cô trốn được sao? Cho dù cô đã biết hết thì thế nào? Cho dù cô có hận tôi thì cũng có sao, tôi vẫn sẽ để cô ở lại bên cạnh tôi." Hạ Ngôn một tay cầm một cái dù màu đen, anh giống như ác quỷ bước đến từ cơn mưa.

Mưa gió ào ào như trút nhưng giọng nói của Hạ Ngôn vẫn rõ ràng như vậy: "Anh là đồ điên, anh đừng tới đây, tôi với anh chẳng còn liên quan gì nữa!"



"À…" Anh nở nụ cười lạnh lẽo đi về phía cô.

Chết tiệt, rốt cuộc là người đàn ông này bị sao vậy chứ? Vẫn không từ bỏ ý định sao? Muốn lôi cô xuống địa ngục ngay bây giờ sao? Nằm mơ, nằm mơ! Cô sẽ để cho anh điều khiển nữa, sẽ không quay lại bên cạnh anh nữa! Nghĩ đến đây, Tích Niên chạy thật nhanh, không quay đầu lại, mạnh mẽ chạy ra tới cửa nhà họ Hạ.

Dừng bước, cô thở phì phò, cô quay đầu lại thăm dò, anh không đuổi theo nữa, có lẽ anh đã hết hy vọng rồi nhỉ? Đã nói rõ ràng như vậy rồi, không lý nào anh lại đuổi theo nhỉ?

Bên trong cơn mưa, nước mưa rơi xuống trên cái dù đen, anh chậm rãi đi tới, khóe miệng nở nụ cười nhạt, đôi mắt nhìn Tích Niên như nhìn một món đồ chơi, từ lâu anh đã coi cô là con mồi, sao có thể để con mồi trốn thoát mà không đuổi theo chứ?

Đôi mắt của Tích Niên không ngừng mở lớn, thấy anh đang đi tới ngày càng gần, trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn, sao Hạ Ngôn lại cố chấp như thế? Tại sao? Rõ ràng là với năng lực của anh thì muốn món đồ chơi nào chỉ cần vung tay là có được cơ mà! Nhưng vì có gì mà hết lần này đến lần khác chỉ nhắm vào cô? Quăng cái dù che mưa đi, mặc cho nước mưa cứ xối xả trên người cô, tuyệt đối không được để anh điều khiển nữa, cô muốn thoát khỏi thứ bùa ngải này!

Chạy trốn trong mưa gió, dốc hết sức lực trốn thoát khỏi ác quỷ phía sau lưng, tìm một tia sáng ngày mai.

Mưa to gió lớn, trong lúc bối rối, cô dường như không nhìn thấy rõ đường đi trước mắt.

"Á!" Chân không biết đã va phải cái gì, cơ thể cô ngã mạnh trên mặt đất. Trong đêm tối, ánh đèn đường màu vàng mờ mờ chiếu trên lưng cô, mưa cứ rơi xuống. Cô biết Hạ Ngôn đang đi đến muốn bắt cô về, không quan tâm đến đau đớn. cô chật vật nằm sấp trên đất.

Cách đó không xa, Hạ Ngôn cầm cái dù đen chậm rãi đi đến: "Tích Niên, từ bỏ đi!"

Không! Cô không thể từ bỏ được, cô không thể trở về bên cạnh tên đàn ông mà cô hận thấu xương này, phải chạy trốn, chạy trốn hoàn toàn, có đánh chết cũng không về.

Con đường lầy lội, khắp nơi toàn là nước, cô lê thân thể mệt nhoài, cắn răng bò dậy. Ông trời ơi, xin ông, cứu con, cứu con với!

Sự chật vật của cô khiến cho người ta phải thương tiếc. Trong cơn mưa, môi của cô bị cắn ra máu, bàn tay, khuỷu tay đều chà sát với mặt đất mà trầy xước. Con à, con cũng phải chịu đựng, chúng ta nhất định có thể rời khỏi đây.