Cuối cùng hai tuần cũng đã trôi qua một cách nhanh chóng lúc này cô đang rất muốn hỏi Vương Quan tại sao lại chia tay cô như vậy.
Khi chuyên cơ hạ cánh cô theo hắn xuống thì thấy một cô gái trẻ, sang trọng đang vẫy tay với hắn nhưng hắn lại chẳng thèm quan tâm, nhìn cô ta với gương mặt ghét bỏ rồi rời đi, còn Anh Nhiên thì chẳng biết đó là ai cũng không biết hỏi ai nên cũng mặc kệ cô ta xách hành lí vội đi theo hắn. Hắn chẳng hề quan tâm cô ta cứ vậy mà lên xe.
Còn cô ta cũng rất cứng đầu cứ chạy theo hắn rồi theo hắn về tận nhà. Cô ta bước vào với tâm trang bực bội thấy hắn đang ngồi đó vội chạy đến ngồi cạnh trưng ra bộ mặt giận dỗi nói
“Phong à! Sao anh lại không chờ em? Có biết người ta chạy theo mệt lắm không .”
“Đừng gọi tên tôi như thế, cô không có tư cách”
“Được rồi lần sau sẽ không gọi như thế nữa, anh đừng giận”
Sau khi mang đồ lên phòng của hắn cô vội đi xuống thì hắn kêu cô pha cà phê cho hắn cô liền vào bếp, cô thắc mắc hỏi cô hầu ở bên cạnh thì được biết đó là tiểu thư nhà họ Hà tên là Hà Tiểu Ân, cô ta thích cậu chủ nên hay đến nhà, tính tình rất xấu, hống hách ,chảnh choẹ, xem thường người khác còn tự xem mình như là chủ nhà mà thản nhiên ra lệnh cho người khác.
Pha xong cà phê cô liền bưng ra cho hắn rồi vội rời đi thì bị Tiểu Ân gọi lại
“Tôi cũng muốn uống, pha cho tôi một ly”
Tiểu Ân trừng mắt với cô nói bằng giọng điệu đáng ghét
“Còn nhìn có tin tôi móc mắt cô không, còn không mau nhanh lên”
Anh Nhiên cúi nhẹ đầu nhìn sang hắn nhưng hắn chẳng có biểu hiện gì nên cô liền vào bếp pha thêm một ly, lúc bưng ra cô đang bỏ cà phê lên bàn thì bị hất đổ cà phê nóng đổ lên tay cô khiến cho cô bị bỏng, sợ bị hắn trách phạt cô liền cúi xuống nhặt mảnh vỡ rồi vội đứng dậy đi được vài bước thì bị kêu lặng
“Ai cho cô đi, quay lại đây cho tôi”
“Được rồi đừng có làm loạn nữa, cô lui xuống đi “
Thấy hắn nói vậy cô liền chạy vào bếp xả nước lạnh, tay cô đang rất đau rát, đỏ hết cả lên, Vương Nguyên thấy vậy liền đưa đá cho cô chườm cô liền cười rồi cảm ơn cậu. Mọi hành động cử chỉ của hai người đều được hắn thu vào tầm mắt. Hắn trông có vẻ rất tức tối nhưng cũng không biểu hiện quá nhiều.
Tiểu Ân ngồi bên cứ luyên thuyên bên tai hắn
“Trời sang thu lại còn hơi se lạnh, thời tiết này thì nên đi ngắm cảnh ở hồ Tây Trang ở đó phong cảnh rất đẹp, hay chúng ta đi ngắm cảnh nhé”
“Được thôi”
Nghe vậy hắn liền trả lời, trong giọng nói có pha chút tức giận ánh mắt của hắn thì cứ nhìn vào hai người họ.
Cô ta nghe thấy hắn đồng ý liền vui mừng như trúng số.
Một lát sau mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi Anh Nhiên cùng vói Vương Nguyên cùng vài người khác cũng đi theo hắn. Tiểu Ân thấy có sự xuất hiện của cô làm cho cô ta khó chịu ra mặt.
Đến nơi Anh Nhiên cùng với những người khác tất bật chuẩn bị dựng lều trại, thức ăn và cả rượu cho hắn nữa. Vì thiếu đồ nên cô phải đi mua lúc về cô đi sát bờ sông để ngắm mặt hồ lúc gần đến nơi thì cô bọ ai đó đẩy ngã xuống hồ làm cho đồ rơi hết, nước hồ thì rất lạnh mà hồ thì lại sâu cô không thể nào trèo lên được . Vì cô gắng trèo lên nên chân cô bị chuột rút không thể bơi được chỉ có thể chới với ở dưới đó.
Lúc này Lãnh Phong thấy cô bị rơi xuống hồ liền chạy đến định nhảy xuống cứu nhưng Vương Nguyên đã nhanh hơn một bước nhảnh xuống rồi cứu cô lên bờ.
Vương Nguyên đưa cô lên bờ rồi vội bế cô vào lều( dành cho người làm) lo lắng mà ôm cô vào lòng. Còn Anh Nhiên lúc đang run lên vì lạnh, thấy vậy Vương Nhuyên liền lấy chăn khoát lên người cô sau đó nhờ người giúp cô thay đồ.
Lãnh Phong đứng đó trong lòng vừa cảm thấy tức giận vừa có chút đau lòng liền lập tức ra lệnh trở về .
Tiểu Ân thấy hắn liền chạy đến thì nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn,hắn nói với cô ta
“Tôi sẽ sử lí cô sau, tự mình về đi”
Đợi dọn dẹp xong xuôi thì hắn lập tức lên xe trở về.
Thấy hắn trở về sớm như vậy ai cũng ngạc nhiên nhưng chẳng ai dám hỏi .
Xe vừa đến nơi Vương Nhuyên liền bế cô về phòng. Lãnh Phong đi đến bảo đưa cô lên phòng hắn thì Vương Nguyên đáp
“Ngài đã có lòng rồi nhưng những kẻ thấp hèn như chúng tôi mong ngài đừng bận tâm”
Lãnh Phong nghe vậy cũng không muốn nói gì liền dặn quản gia khi nào cô tỉnh lại thì lên gặp hắn.
Khoảng một tiếng sau cô tỉnh lại thì nghe thấy giọng nói chua ngoa
“Sao cô lúc nào cũng ngất hết vậy định lấy tình thương vủ cậu chủ chứ gì, đừng có nằm mơ, tỉnh rồi thì lên phòng cậu chủ nhanh đi đừng để cậu chủ phải đợi lâu đấy”
Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác ngoài Hạ An. Nói xong cô ta liền rời đi.