Anh Nhiên vừa bước xuống giường đứng không vững nên bị ngã cả người đau nhức, cảm thấy rất lạnh nhưng vẫn cố gượng dậy mà lê lết thân thể mệt mỏi đi lên phòng hắn cô thì ở tầng một còn hắn ở ở tầng ba có thang máy riêng nhưng chỉ có hắn được dùng còn lại phải tự thân vận động, Anh Nhiên đứng trước phòng hắn gõ cửa, từ phía trong phòng vọng ra
“Vào đi “
Cô bước vào phòng đảo mắt tìm hắn thì thấy hắn đang ngồi uống rượu ở ban công, một lúc sau hắn tiến đến chỗ cô đang đứng, hắn trừng mắt nhìn cô nói
“Đoán xem tôi đang nghĩ gì. Nếu đoán đúng thì được tha. Vì cô mà chuyến đi của tôi bị huỷ, tôi nên phạt cô thế nào đây”
Vừa nói Lãnh Phong vừa mỉm cười nhìn cô. Lần đầu tiên thấy hắn cười cô có chút không quen mặc dù cô đang rất mệt nhưng vẫn cố gắng trả lời câu hỏi của hăn.
“Tôi làm sao biết được cậu chủ đang nghĩ gì chứ “
“Nếu không đoán được thì cứ quỳ ở đó cho đến sáng đi”
Hắn bực bội vì cô cứ cứng đầu chỉ cần cô xin hắn thì hắn sẽ bỏ qua cho cô nhưng thái độ hiện tại của cô thì lại không như hắn mong muốn. Hắn tức giận nhưng không thể làm gì đành ra ban công hút thuốc.
Mùi thuốc bay vào phòng làm cô ho khan thấy cô như vậy hắn liền vứt điếu thuốc đi.
Hắn cảm thấy bối rối vì chẳng thể hiểu được hành động của mình, tại sao lại cứ quan tâm cô và còn có suy nghĩ muốn giữ cô ở bên. Nhưng hắn liền dẹp bỏ nó qua một bên vì nghĩ đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời .
Lãnh Phong trước nay đều lạnh lùng, độc ác, tàn nhẫn với tất cả kể cả gia đình của hắn. Bởi lẽ hắn như ngày hôm nay đều do sự lạnh nhạc, đối xử độc ác của người cha đối với hắn và mẹ hắn khiến hắn chẳng còn cảm xúc gì với những người xung quanh. Duy nhất chỉ có bà nội là thương hắn nhưng vì bà ở chung với cha hắn nên ít khi gặp vì không muốn đụng mặt với cha hắn.
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ thì tiếng chiếc bình bị vỡ vang lên giữ đêm tối tỉnh mịch hắn quay sang thì thấy cô đang ngất dưới sàn từ khi nào.
Một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng hắn chẳng chần chừ hắn vội lao đến bế cô lên giường, sau đó kêu quản gia gọi bác sĩ đến.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ lo lắng, quản gia nhìn thấy cũng bất ngờ, hắn ngồi trên giường bên cạnh cô cứ nhìn cô không rời mắt.
Sau khi bác sĩ đến khám thì bảo cô bị nhiễm lạnh cần tịnh dưỡng vài ngày, sau đó hắn kêu quản gia lấy thuốc rồi tiễn bác sĩ về.
Đã hai tiếng trôi qua nhưng Anh Nhiên vẫn chưa tỉnh cô vẫn cứ nhắm nghiền mắt, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt.
Lãnh Phong ngồi đó như ngồi trên đống lửa lúc này hắn vẫn chưa nhận ra cảm xúc của bản thân, lúc này có người gọi cho hắn đó là Lưu Vũ hắn thở dài nghe máy
“Chuyện gì?”
“Có cần phải như vậy không? Tôi đang giúp cậu đó có thể nói chuyện tử tế chút không? Này tới chỗ tôi đi vui lắm, ở đây nhiều hoa xinh lắm”
“Không. Bận rồi”
“Này khoang đã”
Tút tút tút tút ......
“Kì lạ thật có khi nào nó từ chối mình đâu, kẻ ham vui như vậy mà cũng có lúc bận, thôi kệ đi”
Bây giờ là 12h, Anh Nhiên dần mở mắt, cô ngồi dạy thì thấy đây là phòng hắn và cô đang nằm trên giường hắn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bên ngoài có người mở cửa bước vào.
Lãnh Phong trên tay bưng bát cháo thêm vào viên thuốc lạnh lùng nói.
“Tỉnh rồi thì ăn đi”
“Tôi không muốn ăn”
“Hay là muốn tôi đút cho cô ăn”
Thấy vẻ mặt cô như sắp khóc đến nơi hắn lại nhẹ giọng nói
“Ăn xong thì còn phải uống thuốc, chẳng lẽ cô muốn ở phòng tôi sao?”
“Xin lỗi, tôi sẽ về phòng ngay”
“Không được, nếu cô đi như vẫy có chuyện gì thì tôi mang tiếng xấu sao? Cô muốn như vậy chứ gì?”
“Tôi không dám, tôi ăn ngay đây”
Anh Nhiên định xuống giường thì hắn nói
“Ngồi yên đó đi”
Nghe hắn nói vậy cô liền không dám trái lời ngồi yên trên giường còn hắn thì bưng cháo đến tận giường cho cô
“Ăn cẩn thận kẻo nóng, tôi có việc nên ra ngoài trước, ăn xong thì nhớ uống thuốc rồi nằm nghỉ đi không được đi đâu đấy”
Bằng giọng nói lạnh lùng hắn đã thành công làm cho cô sợ, cô chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn rồi nhanh chóng ăn cháo.
Hắn vào thay đồ rồi rời đi, một lúc sau cô ăn hết rồi ngoan ngoãn uống thuốc, chợt cô thấy một bức tranh, trong bức tranh đó có hai đứa trẻ đang ngắm hoàng hôn trên bờ biển cô thấy cảnh trong bức tranh rất quen thuộc nhưng không thể nhớ được gì.
“Được Lãnh Phong quan tâm nên bây giờ không muốn làm việc nữa à?”
Tiểu Ân nhìn cô với vẻ mắt ganh ghét, bực tức bên cạnh còn có Hạ An thì ra Hạ An đã kể hết mọi chuyện cho cô ta biết nên cô ta mới tức tốc đến đây.
“Ra khỏi căn phòng này mau, cô đừng mơ là có thể leo lên làm bà chủ của căn nhà này, cô không xứng với anh ấy, mau đi làm việc mà một người hầu nên làm đi”
“Tôi chưa hề có suy nghĩ đó với lại tôi tự biết thân phận mình như nào nên mong cô đừng lo lắng quá, xin phép”
Vì không muốn mang tiếng nên Anh Nhiên liền rời khỏi phòng hắn lúc ra khỏi phòng Anh Nhiên còn nghe thấy cô ta nói thêm một câu
“Đũa mốc mà đòi chòi mâm son”
Cô cảm thấy rất ấm ức, tủi thân không biết khi nào cuộc sống của cô mới được yên ổn nữa, cô chỉ biết cố gắng trấn an bản thân rằng mọi việc sẽ qua thôi.