Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 558




Đường Tâm Nhan nhanh chóng mở cửa, vội vàng lấy quần áo để ở ngoài cửa ôm vào lòng, thay đồ nhanh như chớp, khi chắn chắn không có bất kỳ lỗi gì nữa, cô mới bước ra khỏi phòng tắm.

“Người đâu?”

Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng tắm, không nhìn thấy Mặc Trì Uý đâu, cô không khỏi ngạc nhiên, lẽ nào đến công ty rồi sao?

Đường Tâm Nhan có chút thất vọng, nhưng vẫn bước ra khỏi pòng, đến chỗ của con trai.

Thấy con trai vẫn còn đang say giấc nồng, Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở một nụ cười hạnh phúc.

“Mợ chủ, cô yên tâm, cậu chủ nhỏ hôm nay rất ngoan, còn uống sữa nữa.” Người giúp việc phụ trách chăm sóc đứa bé, đến trước mặt Đường Tâm Nhan, cười nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu.

“Nhất định phải chăm sóc thằng bé cẩn thận, có chuyện gì lập tức gọi tôi ngay.” Nhiều lần căn dặn người giúp việc chăm sóc cho con trai, Đường Tâm Nhan mới rời khỏi phòng của trẻ sơ sinh.

Người giúp việc nói Mặc Trì Úy đã đến công ty, trong lòng cô không khỏi có chút mất mác, không thể ăn sáng cùng Mặc Trì Úy.

Không biết có phải ở công ty có nhiều chuyện quá hay không mà Mặc Trì Úy làm việc từ sáng sớm đến tận tối khuya mới về.

Mỗi ngày Đường Tâm Nhan đều đợi Mặc Trì Úy về rồi mới đi nghỉ ngơi, lúc thấy anh bước vào phòng khách, cô mới thở phào nhẹ nhỏm, đến trước mặt anh quan tâm, săn sóc, nhận lấy túi hồ sơ trong tay anh.

Hai người nhanh chóng trở về phòng.

“Nước tắm em đã pha sẵn rồi, anh mau đi tắm đi, em chuẩn bị chút đồ ăn đồ khuya.” Đường Tâm Nhan cười nói.

Mặc Trì Úy gật đầu, cởi áo sơ mi ra, vứt đại lên ghế sô pha bên cạnh, sau đó bước vào phòng tắm,

Nhìn thấy quần áo của Mặc Trì Úy vứt bên cạnh, Đường Tâm Nhan mới bước đến xếp gọn sang một bên.

Mùi gì vậy? Lúc Đường Tâm Nhan nhặt áo sơ mi của Mặc Trì Úy lên, một mùi hương thoang thoảng bay qua mũi cô.

Trực giác của người phụ nữa nói cho Đường Tâm Nhan biết rằng, đây là hương nước hoa của phụ nữ.

Mùi nước hoa trên áo sơ mi của người đàn ông khiến đôi mắt long lanh sáng ngời của Đường Tâm Nhan lập tức nhìn về hướng phòng tắm.

Không phải anh nói vẫn luôn làm việc ở văn phòng sao? Nhưng vì sao… vì sao trên áo sơ mi lại có mùi nước hoa của phụ nữ? Chỉ có thể tiếp xúc thân mật, thì mùi này có có thể bám lên quần áo, Mặc Trì Úy, anh… anh đang nói dối em sao?

Trong lòng Đường Tâm Nhan xẹt qua một tia bối rối, nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần, để quần áo về chỗ cũ, sau đó mới rời khỏi phòng.

Lúc Mặc Trì Úy từ phòng tắm bước ra, Đường Tâm Nhan cũng vừa mang đồ ăn khuya lên, bước vào phòng.

“Đến ăn đi nào.”

Đường Tâm Nhan mang theo vài món ăn, đặt xuống bàn, về chuyện ngửi thấy được mùi nước hoa trê áo sơ mi, cô không hề biểu lộ trên gương mặt.

Mặc Trì Úy gật đầu, ngồi đối diện Đường Tâm Nhan.

Đồ ăn không nhiều, nhưng món nào Mặc Trì Úy cũng đều rất thích. Điều này cũng đủ để chứng mình, lúc Đường Tâm Nhan chuẩn bị những món này đã vô cùng yêu thương, có thành ý.

“Sao không ăn?” Thấy Đường Tâm Nhan cứ mãi nhìn chằm chằm mình, cả buổi trời không ăn một miếng, Mặc Trì Úy mới nhíu mày, trưng ra vẻ mặt khó hiểu hỏi.

“Em… bữa tối em ăn nhiều rồi, nên bây giờ không đói.”

Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng trả lời qua loa cô thật sự rất muốn hỏi rõ, mùi nước hoa trên áo sơ mi của anh từ đâu mà có, thế nhưng… thế nhưng lời đã đến bên miệng, cô lại không thể nào nói ra thành lời.

Mặc Trì Úy gật đầu.

“Đừng để bản thân mệt mỏi quá, cứ giao con trai của người giúp việc chăm sóc, bọn họ sẽ biết cách chăm sóc tốt thôi.” Mặc Trì Úy dặn dò nói.

“Vâng ạ, anh… hay là hôm nay anh đi nghỉ ngơi sớm đi, đừng làm việc nữa, được không?”

Sau khi Mặc Trì Úy buông đũa xuống, Đường Tâm Nhan đã ôm lấy cánh tay anh.

“Ok, hôm nay không làm việc.”

Mặc Trì Úy mỉm cười hôn lên gò má hồng hào của cô, sau đó mới dắt cô đi về phía giường lớn.

“Ting…”

Đột nhiên điện thoại vang lên mọt tiếng “ting”, khiến Đường Tâm Nhan giật mình, lúc cô nhìn thấy, Mặc Trì Úy nhìn số điện thoại xong liền nhíu mày. Nỗi lo lắng trong lòng cô càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.

“Đừng trả lời, được không?” Đường Tâm Nhan ngăn cản anh muốn trả lời điện thoại của Vũ Văn Tịnh Kình, đôi mắt trong của cô khẽ nheo lại, căng thẳng nhìn Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy nhíu mày.

“Tân Nhan, anh phải nhận điện thoại, đừng đợi anh, đi ngủ trước đi nhé.”

Mặc Trì Úy gỡ cánh tay đang được Đường Tâm Nhan ôm lấy ra, cầm lấy điện thoại đang đổ chuông không ngừng, đi thẳng ra ngoài cửa.

“Anh đã đồng ý với em, tối nay sẽ không làm việc mà.” Đường Tâm Nhan vội hướng về phía Mặc Trì Úy kêu lên.

Mặc Trì Úy đã bước ra đến cửa, mới ngừng bước chân lại.

“Tâm Nhan, em không phải là người phụ nữ vô cớ gây sự mà, anh đang có việc, ngủ sớm đi, đừng đợi anh.”

Mặc Trì Úy nói xong câu đó, cầm theo điện thoại, bước ra khỏi phòng.

Cửa phòng không đóng nên Đường Tâm Nhan nghe được rất rõ, sau khi anh ra ngoài đã lập tức nghe điện thoại.

Rốt cuộc đó là ai? Là phụ nữ sao?

Phản ứng của Mặc Trì Úy, khiến Đường Tâm Nhan có chút nghi ngờ, đêm nay vì Mặc Trì Úy ở phòng sách, nên Đường Tâm Nhan lại thêm một đêm mất ngủ.

Do một đêm dài không ngủ khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan trở nên xuống sắc.

“Mợ chủ, không khỏe sao?” Lúc người giúp việc nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Đường Tâm Nhan đã không khỏi lo lắng, vội vàng hỏi.

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Không sao, tại tối qua ngủ không ngon mà thôi, thím Vương, nấu ít cháo đi, hai ngày nay dạ dày Mặc Trì Úy không được tốt, nên ăn đồ ăn thanh đạm một chút.”

Tưởng rằng Mặc Trì Úy vẫn còn đang ngủ ở phòng sách, nên Đường Tâm Nhan mới quan tâm mà căn dặn người giúp việc bên cạnh.

“Cậu chủ đã đến công ty rồi, khoảng một tiếng trước đã đi rồi ạ.” Người giúp việc nói.

Một tiếng trước đã đến công ty rồi? Anh ấy đến công ty sớm như vậy làm gì?

Đường Tâm Nhan vô cùng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Tâm trạng Đường Tâm Nhan không được tốt, cũng không ăn sáng luôn, liền quay về phòng, mãi đến tận trưa người giúp việc mới lên gõ cửa, Đường Tâm Nhan mới từ trên giường ngồi dậy.

“Mợ chủ, bữa trưa cô cần đã chuẩn bị xong rồi, có cần đưa đến công ty cho cậu chủ không ạ?”

Người giúp việc hỏi.

Thấy bình giữ nhiệt nằm trong tay người giúp việc.

“Để tôi đưa đến cho, đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài hóng gió.”

Đường Tâm Nhan thay một bộ đồ, sau đó liền mang hai cái hộp giữ nhiệt, rời khỏi biệt thự.

Không lâu sau tài xế đã đưa Đường Tâm Nhan đến cổng tập đoàn Hoàn Hải.

Đây không phải là lần đầu tiên đến công ty, nhưng dây là lần đầu tin Đường Tâm Nhan mới có cảm giác lo lắng kỳ lạ như thế này.

“Mợ chủ, sao cô lại đến đây?” Lúc Giản Thành thấy Đường Tâm Nhan ở thang máy, vẻ mặt rất kinh ngạc, dù sao mợ chủ rất ít khi đến công ty.

“Tôi… tôi đến đưa bữa trưa cho Trì Úy.”

Đường Tâm Nhan mỉm cười, một nụ cười đầy ngọt ngào.

“Anh ấy có ở phòng làm việc không? Bây giờ tôi đến có tiện không?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi.

“Chuyện này…”

Dáng vẻ ngập ngừng của Giản Thành muốn nói rồi lại thôi khiến Đường Tâm Nhan khẽ nhíu hàng lông mày thanh tú lại.

“Chắc không phải là ở trong đó có phụ nữ chứ?”

Đường Tâm Nhan nửa đùa nửa thật.