Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 557




Thấy Mặc Trì Úy ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan, ánh mắt đầy trìu mến, Đường Vũ Nhu ngập trần ghen ghét, nhớ lại khoảng thời gian gần đây, Phó Tư Thần chán ghét phải ăn cơm với mình, đột nhiên cô ta nảy sinh một suy nghĩ táo bạo.

“Em rể, chị ở lại đây, sẽ không làm phiền đến em và em gái chứ?” Đường Vũ Nhu cười đầy quyến rũ, đôi mắt to tròn mê người, lại mang theo chút si mê nhìn Mặc Trì Uý.

Thấy ánh mắt này của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan càng chắn chắn hơn về suy đoán của mình, một tia giễu cợt xẹt qua đôi môi đỏ mọng, gợi cảm của cô.

“Đường Vũ Nhu, đừng lãng phí công sức nữa, nếu như người đàn ông của tôi dễ dàng bị cô dụ dỗ thì anh ấy không có tư cách trở thành người đàn ông của tôi rồi, từ bỏ đi, chiêu trò quyến rũ này của cô, anh ấy gặp qua nhiều lần rồi.”

Đường Tâm Nhan thản nhiên nói.

Bị Đường Tâm Nhan đoán trúng tâm đen, sắc mặt Đường Vũ Nhu không được tự nhiên cho lắm.

“Tâm Nhan, sao em có thể nói như vậy được chứ? Làm sao có chuyện chị lại đi quyến rũ em rể của mình được hả?” Vẻ mặt Đường Vũ Nhu đầy xấu hổ giải thích.

Đôi mắt Đường Tâm Nhan sáng rực lên nhìn Đường Vũ Nhu.

“Đường Vũ Nhu, chuyện này không phải cô đã từng làm rồi sao, còn cần tôi phải nhắc lại Phó Tư Thần đã trở thành người đàn ông của cô như nào không?”

Giọng nói trong veo của Đường Tâm Nhan cất lên mang theo chút châm biếm.

“Cậu chủ, mợ chủ, Phó Tư Thần đến rồi.”

Giản Thành đến trước mặt Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan nói.

“Sao anh ấy lại đến đây? Đường Tâm Nhan, có phải cô đã báo cho anh ấy biết đúng không? Cô và anh ấy vẫn còn qua lại với nhau sao?”

Nghe thấy Phó Tư Thần đến, sắc mặt Đường Vũ Nhu thay đổi rõ rệt.

“Tôi và anh ta qua lại với nhau?”

Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.

“Xin lỗi, thời gian và cuộc sống của tôi đã bị người người đàn ông của tôi và con chiếm trọn hết rồi, đối với những người không quan tôi chẳng hề hứng thú.”

Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.

Mặc Trì Úy vẫy tay với Giản Thành, Giản Thành lập tức hiểu rõ quay người rời đi, không tốn quá nhiều công sức Giản Thành đã đưa Phó Tư Thần đến phòng khách.

“Thần, sao anh lại đến đây?” Thấy Phó Tư Thần bước đến, Đường Vũ Nhu vội vàng chạy lại trước mặt anh, ôm lấy tay anh một cách âu yếm.

Nhưng không ngờ, Phó Tư Thần lại nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, lập tức rút tay mình lại.

Nhìn thấy được động tác này, Đường Tâm Nhan không khỏi lắc đầu.

“Đừng để người phụ nữ của anh đến quấy rầy vợ tôi nữa, nếu không tôi đuổi cùng giết tận công ty của anh.”

Mặc Trì Úy hé đôi môi mỏng đầy gợi cảm của mình, giọng nói mang theo chút nguy hiểm, vang lên bên tai Phó Tư Thần.

Phó Tư Thần nghiến răng nghiến lời, anh hận không thể chém bay đầu ngay lập tức ki nghe lời đe dọa này, nhưng nhớ lại công ty của mình gần đây lỗ nặng đến sứt đầu mẻ trán, Phó Tư Thần âm thầm ổn định lại tinh thần.

“Đường Vũ Nhu, chúng ta đi thôi.” Phó Tư Thần kéo tay Đường Vũ Nhu không hề có chút dịu dàng lôi cô ta ra khỏi phòng khách của nhà họ Mặc.

Thấy Đường Vũ Nhu bị lôi đi, đôi môi quyến rũ của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, đôi mắt to tròn long lanh vô cùng xảo quyệt nhìn về phía Mặc Trì Úy.

“Nếu như em làm chuyện gì sai, anh sẽ không biết thương hoa tiếc ngọc mà kéo em đi như thế chứ?”

Gương mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười gian ác, ngón tay thon dài trắng nón nâng nâng chiếc cằm thanh tú của cô lên đầy khiêu khích.

“Anh sẽ chỉ hôn em, hôn để em không có thời gian để làm chuyện sai trái nữa.” Mặc Trì Úy nói xong câu đó, liền trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan.

Đầu lưỡi nóng bỏng, linh hoạt tách cái miệng nhỏ xinh đẹp của Đường Tâm Nhan ra, quấn lấy đầu lưỡi, chiếm trọn hương vị thơm mát, ngọt ngào trong khoang miệng cô, khiến Mặc Trì Úy không thể nào ngừng lại được.

Với kỹ năng hôn siêu cấp tuyệt vời, sau khi đã khiến Đường Tâm Nhan mất hết sức phản kháng, gương mặt trắng nõn của cô đã hiện lên màu đỏ kiều diễm.

“Vợ, chúng ta về phòng đi.”

Lời nói vô cùng trầm thấp nhưng lại ngập tràn sự mờ ám, truyền thẳng vào tai Đường Tâm Nhan.

Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, Mặc Trí Úy đã bế cô lên, sải bước đi lên lầu.

Nhẹ nhàng đặt Đường Tâm Nhan xuống dường, ánh mắt đào hoa của Mặc Trì Úy hiện lên một tia gian manh, nhìn chằm chằm vào cơ thể yêu kiều, lả lướt đầy thích thú.

“Bây giờ đang là ban ngày đó.”

Đường Tâm Nhan xấu hổ, giọng nói mang theo chút hờn dỗi, nhưng lại cực kỳ mê người, khiến Mặc Trì Úy bị kích thích, máu huyết sôi trào.

Mặc Trì Úy cởi áo sơ mi ra, khuôn ngực màu mật ong cường tráng không chút mỡ thừa hiện rõ trước mắt Đường Tâm Nhan.

“Vợ à, có những chuyện không cần phải phân biệt ngày hay đêm, chỉ cần chúng ta muốn.” Cơ thể Mặc Trì Úy vạm vỡ, đè sát lên người Đường Tâm Nhan không để lộ chút khe hở.

“Bất cứ lúc nào cũng có thể.”

Mặc Trì Úy nói xong những lời này, lưu manh đẩy mạnh cơ thể mình vào bụng dưới của Đường Tâm Nhan.

“Anh” Cảm nhận được cơ thể của Mặc Trì Úy đã xảy ra thay đổi cực lớn, khuôn mặt Đường Tâm Nhan càng thêm đỏ bừng.

Động tác của Mặc Trì Úy rất linh hoạt cởi quần áo trên người Đường Tâm Nhan ra, bàn tay to lớn kia dường như có sức hấp dẫn nào đó, châm lên ngọn lửa trong cơ thể Đường Tâm Nhan, giọng nói hờn dỗi nhưng lại vô cùng quyến rũ, vang lên bên tai Vũ Văn Tịnh Kình.

Sau trận mây mưa, Đường Tâm Nhan mồ hôi đầm đài rúc vào vòng tay của Mặc Trì Úy, như một con mèo nhỏ đã được thỏa mãn.

“Mệt rồi? Anh vào phòng tắm trước.

Giọng nói êm dịu của Mặc Trì Úy nghe như hương vị của rượu vang, kề sát vào tai Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan khó nhọc ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng nhìn Mặc Trì Úy.

“Vâng ạ.”

Giọng nói mềm mại, cực kỳ mê hoặc, nếu không phải suy nghĩ cho cơ thể của cô ấy, Mặc Trì Úy có thể làm lên một lần nữa.

“Đợi anh nhé.”

Nhẹ nhàng đặt lên trán Đường Tâm Nhan một nụ hôn rồi Mặc Trì Úy mới bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau ngủ thẳng đến mười giờ sáng, Đường Tâm Nhan mới từ từ mở đôi mắt long lanh như thủy tinh ra.

“Anh không đến công ty sao?”

Thấy Mặc Trì Úy ngồi bên ghế sô pha xem tài liệu, Đường Tâm Nhan tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Buổi sáng không có việc gì, lát nữa mới đến công ty.”

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đặt tập tài liệu trên tya xuống, sải bước đến bên giường.

“Em đi rửa mặt.”

Thấy đôi mắt chim ưng, đào hoa kìa của Mặc Trì Úy, lại một lần nữa châm ngòi cho ngọn lửa bùng cháy, Đường Tâm Nhan xấu hổ, vội vàng quấn lấy ga giường, bước nhanh xuống giường chạy vào phòng tắm.

Một tiếng sau, Đường Tâm Nhan mới nhớ ra, lúc mình vào đây, không mag theo quần áo để thay.

Làm thế nào bây giờ? Hay là gọi Mặc Trì Úy lấy quần áo để thay giúp mình?

“Quần áo để ngoài cửa.” Lúc Đường Tâm Nhan đang lúng ta lúng túng, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violon ở ngoài cửa vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.