Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 551




Con không sao? Anh ấy… không phải anh ấy đang an ủi mình chứ?

“Anh… anh nói cho em biết, là thật sao, con… con không xảy ra chuyện gì, đúng không?” Đường Tâm Nhan không quan tâm cơn đau dưới bụng, cố sức ngồi dậy, đôi mắt ngấn nước tràn đầy mong đợi nhìn Mặc Trì Úy.

“Đúng vậy, con của chúng ta không sao, nhưng có điều vì sinh non, nên đã được đưa đến phòng kính rồi. Tuy nhiên bác sĩ nói, tình hình của đứa bé tốt hơn họ mong đợi.”

Mặc Trì Úy nghiêm túc nói.

“Tốt quá, con của chúng ta không sao, thật sự may quá.”

Đường Tâm Nhan xúc động đến quên đi cả cơn đau ở bụng dưới.

“Cô gái ngốc, mau nằm xuống đi, bác sĩ đã dặn rồi, cần phải nghỉ ngơi tốt vào.”

Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã nhảy xuống khỏi giường, thế nhưng Mặc Trì Úy lại toát mồ hôi lạnh, anh vội vàng đỡ lấy Đường Tâm Nhan nằm xuống lại giường.

Cơ thể suy nhược khiến Đường Tâm Nhan vừa mới nằm xuống không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Ngay đến cả bác sĩ đến kiểm tra, cô cũng không cảm nhận được bất kỳ điều gì.

“Sao rồi?”

Thấy bác sĩ kiểm tra xong, Mặc Trì Úy đến trước mặt hỏi.

“Các chỉ số của mợ chủ đều nằm trong phạm vi bình thường, nhưng khoảng thời gian này nhất định phải nghĩ ngơi cho thật tốt, tránh sau này để lại di chứng.”

Bác sĩ nói.

Mặc Trì Úy gật đầu.

Sau khi bác sĩ rời đi, Mặc Trì Úy lại một lần nữa ngồi trước giường Đường Tâm Nhan, ánh mắt đầy thâm thúy, nhíu mày nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô.

Dưới sự chăm sóc của Mặc Trì Úy, cơ thể của Đường Tâm Nhan hồi phục rất nhanh, gương mặt tái nhợt lúc trước cũng đã dần dần hồng hào trở lại.

“Nào, uống nhiều nước một chút.”

Mặc Trì Úy ân cần thổi nguội bát canh gà rồi đưa đến bên miệng Đường Tâm Nhan.

“Em không muốn ăn.”

Ngửi thấy mùi canh gà, Đường Tâm Nhan muốn rớt nước mắt, từ lúc bác sĩ cho phép, sau khi mình có thể uống thêm canh bồi bổ sức khỏe, Mặc Trì Úy liền sai người giúp việc hầm canh cho mình, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, cô cảm nhận được bản thân đã vỗ béo lên một vòng.

“Vợ à, em phải uống.”

Vẻ mặt Mặc Trì Úy rất kiên định, anh có thể cho phép Đường Tâm Nhan đùa giỡn với tính cách của mình, nhưng đối với sức khỏe thì anh tuyệt đối không cho phép.

Nhớ lại cảnh lúc đó cô nằm trên vũng máu, mãi đến bay giờ Mặc Trì Úy vẫn còn thấy rất đáng sợ.

“Chồng ơi, lúc nào em mới có thể nhìn thấy bé con hả?”

Mặc dù mỗi ngày y tá đều gửi hình của bé con cho mình xem, nhưng không thể nào nhìn thấy tận mắt, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy có chút e ngại, sợ sệt.

“Ngoan, nghe lời anh, mau uống cang gà đi, anh sẽ sắp xếp để em gặp được cục cưng.”

Mặc Trì Úy nhân cơ hội đưa ra điều kiện với Đường Tâm Nhan.

“Nham hiểm.”

Đường Tâm Nhan cong đôi môi gợi cảm lên, nhưng vẫn vẫn cam chịu mở miệng.

Một hơi uống hết bát canh gà lớn, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy lúc này mới để lộ một nụ cười hài lòng.

“Lúc nào mới đi gặp bé cưng?”

Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi.

“Anh đi xem Bạch Chỉ, sau khi quay lại sẽ đưa em đi gặp cục cưng, được không?”

Mặc Trì Úy nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn lên cánh môi cô.

“Vâng ạ, em đợi anh.”

Mặc Trì Úy dịu dàng đỡ Đường Tâm Nhan nằm xuống giường, sau đó mới bước ra khỏi phòng bệnh.

Anh nhanh chóng chạy đến phòng của Mạnh Bạch Chỉ.

Ngồi trước phòng bệnh, sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ đã hồi phục lại, có vẻ hồng hào hơn, Mặc Trì Uý cũng lộ vẻ nhẹ nhõm, vui mừng.

Có lẽ mấy ngày nay, mình có thể tập trung bầu bạn bên cạnh người con gái bé nhỏ của mình.

“A Lãnh, sao hôm nay mới đến hả?”

Nhìn thấy Mặc Trì Uý, Mạnh Bạch Chỉ liền nở một nụ cười, mặc dù sức khỏe vẫn còn rất yếu nhưng cô lại bước xuống giường, kéo lấy tay Mặc Trì Uý.

“Sức khỏe của cô gần như đã hồi phục rồi, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không đến nữa.”

Mặc Trì Uý rút tay lại không chút lưu tình, giọng nói trầm ấm chầm chậm vang lên.

“Anh.. Anh không đến nữa? Thế em phải làm sao đây?”

Nghe được những lời Mặc Trì Uý nói, sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ lập tức tái nhợt đi.

“Bạch Chỉ, tôi đã làm tròn trách nhiệm với cô rồi, sau này hay trân trọng mạng sống của mình, ngay đến cả những chuyện khác cũng đừng nghĩ đến, tôi và cô sẽ không có kết quả đâu, vì tôi chỉ muốn duy nhất một mình Đường Tâm Nhan.”

Chỉ lúc nhắc đến Đường Tâm Nhan, màn sường mỏng gương mặt đẹp trai vô cảm của Mặc Trì Úy mới để lộ vài nét dịu dàng.

“Anh.. anh vẫn chọn cô ta?”

Mạnh Bạch Chỉ không khỏi lùi về sau vài bước, không muốn tin rằng sau khi mình tự sát, anh ấy vẫn lựa chọn người con gái kia.

“Từ đầu đến cuối không có bất kỳ thay đổi nào cả, cho dù bị người khác ác ý khóa chặt một phần ký ức của tôi.”

Đôi mắt hẹp dài đào hoa của Mặc Trì Úy, đột nhiên nheo lại một cách đầy nguy hiểm.

“Anh… anh nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng anh bị thôi miên là em… em gây ra sao?”

Sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ tái nhợt, lương tâm cắn rứt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Mặc Trì Úy, dường như ánh mắt ấy đã biết hết tất cả.

“Nếu muốn người khác không biết thì đừng làm.” Mặc Trì Úy lại một lần nữa hé đôi môi mỏng ra, nói một câu đầy thâm thúy.

“Tôi sẽ sắp xếp một ý tá chuyên nghiệp đến chăm sóc cô, nếu như sau khi sức khỏe cô đã hồi phục hoàn toàn, muốn quay về, tôi cũng sẽ sắp xếp cho cô quay về lại nước Mỹ.”

Mặc Trì Úy nói xong câu này, đi thẳng ra đến cửa, vừa mới rời khỏi người con gái nhỏ nhắn của mình một lúc mà Mặc Trì Uý đã có chút… nhớ.

“A Lãnh, nán lại với em một lúc được? Chỉ một lúc thôi.”

Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên lên tiếng cầu xin.

“A Lãnh, em cầu xin anh, ở lại một lát thôi, để mối quan hệ của chúng ta có một kết thúc đẹp có được không?”

Mạnh Bạch Chỉ tràn đầy hy vọng nhìn Mặc Trì Úy.

Dù sao mình cũng đã từng yêu người con gái này, hơn nữa còn hiến cho Tiểu Nghê một quả thận, cho nên đối với lời thỉnh cầu này của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy vẫn không nỡ nhẫn tâm mà xoay người bỏ đi.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi xuống ghế, vẻ mặt của Mạnh Bạch Chỉ cuối cùng cũng nở một nụ cười vui mừng.

“A Lãnh, trước đây lúc chúng ta ở bên nhau, thật hạnh phúc, cả hai cùng nhau hứa hẹn rất nhiều, thế nhưng bây giờ… những lời hứa đó hoàn toàn không có kết quả nữa rồi, thật tiếc cho chuyện này.

Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của Mạnh Bạch Chỉ cứ mãi dán chặt lên người Mặc Trì Uý, lúc cô vô tình nhìn qua, có thấp thoáng một góc áo ở bên ngoài của phòng, một tia tính toán chợt hiện lên trong đôi mắt cô.

“Tất cả đã qua rồi.”

Mặc Trì Uý nhàn nhạt nói, vì đứng quay lưng về phía cửa phòng, cho nên anh không hề để ý đến hình ảnh trước cửa phòng bệnh.

“A Lãnh, em yêu anh rất nhiều.”

Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên nhào vào lòng Mặc Trì Úy, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.

Vì cửa phòng rất rộng, nên cứ mãi lo lắng cho Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan mới đến phòng bệnh của cô ta, nhìn thấy rõ hết mọi thứ, hình ảnh hai người đang “ôm nhau”.