Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 550




Nhìn thấy cảnh Đường Tâm Nhan ngã xuống vũng máu, Mặc Trì Úy dường như cảm giác được, máu huyết trong người lập tức đông cứng lại, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi như lúc này.

“Bác sĩ, bác sĩ.”

Mặc Trì Úy lo lắng hét lên.

Nghe thấy tiếng hét khàn đục của anh, bác sĩ vội chạy đến, lúc nhìn thấy hình ảnh này của Đường Tâm Nhan, bác sĩ cũng vô cùng sửng sốt, nhưng động tác vẫn rất thuần thục đưa Đường Tâm Nhan lên giường di động rồi nhanh chống đẩy vào phòng phẫu thuật.

“Cô ấy và đứa bé không được xảy ra chuyện gì, nghe rõ chưa?” Mặc Trì Úy nắm chặt lấy cổ áo bác sĩ, hét lên.

“Chủ tịch Mặc, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, nhất định có gắng hết sức.” Bác sĩ bị gương mặt lạnh như băng của Mặc Trì Uý dọa ch tái xanh mặt mày, thậm chí còn muốn lập tức trốn đi.

“Cậu chủ, mau để bác sĩ vào trong đi, cô là bác sĩ mổ chính hả?” Thím Chu đúng bên cạnh, mặc dù rất sợ hơi thở lạnh lùng, tàn ác toát ra từ người Mặc Trì Úy, nhưng vẫn cứng đầu bất chấp đến trước mặt anh.

Liên tiếp hít sâu mấy hơi, Mặc Trì Úy mới bình tĩnh lại.

“Người con gái của tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể nào.”

Cuối cùng cũng được tự do, bác sĩ vội vã chạy vào phòng phẫu thuật, cô thật sự vẫn còn sợ, nếu như không chạy đi, người đàn ông này sẽ bóp chết mình mất.

Mười phút sau, có một y tá từ phòng phẫu thuật bước ra, trong tay còn cầm thêm mấy tờ đơn, đến trước mặt Mặc Trì Úy.

“Chủ tịch Mặc, tình hình của mợ chủ khá nghiêm trọng, anh cần phải ký vào tờ đơn này, giữ lại người lớn hay là giữu lại đứa trẻ, dù sao đứa trẻ vẫn chưa đủ tháng, có thể sẽ xảy ra nguy hiểm.

Y tá nhắn lại những lời của bác sĩ cho Mặc Trì Úy.

“Bùm”

Tay phải Mặc Trì Úy siết chặt tay thành nắm đấm, sau khi nghe những lời y tá nói, anh hung hăng đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.

Đột nhiên có chấn động lớn như vậy, khiến y tá sợ xanh mặt.

“Thưa anh, xin anh hãy nhanh chóng lựa chọn.”

Y tá run rẩy nói.

“Tôi muốn cả hai, nếu như cô ấy vừa đứa bé có chuyện gì, tôi nhất định sẽ phá nát cái bệnh viện này.”

Mặc Trì Úy tức giận hét lên, đôi mắt như diều hâu hằn lên nhưng tơ máu, hung hăng trừng mắt với cô y tá.

“Anh Tư, anh bình tĩnh lại đi.”

Nhận được tin tức Lục Tử Thâm vội vàng chạy đến, giữ chặt lấy Mặc Trì Úy đang có chút mất kiểm soát.

“Bình tĩnh? Làm sao tôi có thể bình tĩnh được? Đang nằm trên bàn phẫu huật kia là người phụ nữ và đứa con của tôi đó.” Mặc Trì Úy đau đớn không thể tả nổi, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, mình cũng sẽ có lúc tuyệt vọng như thế này.

“Anh Tư, bây giờ anh phải đưa ra lựa chọn, bác sĩ đang đợi quyết định của anh.”

Vẻ mặt Lục Tử Thâm rất nghiêm trọng.

“Lựa chọn?”

Nghe thấy hai chữ này, đột nhiên Mặc Trì Uý lớn tiếng bật cười.

“Cả hai đều là người tôi cực kỳ yêu hường, nhưng bây giờ bắt tôi vứt bỏ đi, Tử Thâm, cậu nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ.” Hai tay Mặc Trì Úy bấu chặt lấy bả vai Lục Tử Thâm, đau khổ nói, đôi mắt anh sâu như đại dương, lóe lên một ánh sáng khác thường.

“Anh Tư, anh phải lựa chọn thôi.”

Mặc Trì Úy hít sâu một hơi.

“Giữ người lớn đi.”

Không chút do dự, Mặc Trì Úy nhanh chóng đưa ra quyết định, không có con thì sau này sinh lại cũng được, cho dù sau này không thể có anh cũng chấp nhận, chỉ cần người con gái nhỏ bé kia sống là đủ rồi.

Mặc Trì Úy nhanh chóng ký vào đơn đồng ý phẫu thuật.

Y tá không dám chậm trễ, vội vàng vào phòng mổ.

Thời gian cứ thế trôi qua, từ trước đến này Mặc Trì Úy chưa bao giờ căng thẳng như vậy, cứ luôn vây chặt lấy anh, đối với Mặc Trì Úy mà nói từng giây từng phút trôi qua thật sự rất dày vò, thống khổ.

Khoảng một tiếng sau, lại một lần nữa y tá bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Chủ tịch Mặc, chúc mừng anh, là con trai, nhưng vì còn quá nhỏ nên đã đưa đến phòng kính rồi.” Y tá đến trước mặt Mặc Trì Úy, nở một nụ cười, nói.

“Cô cô nói lại một nữa xem?”

Mặc Trì Uý hỏi.

“Anh đã làm bố rồi, là con trai, chỉ là đứa bé sinh non nên cân nặng khá nhẹ, cần phải được đưa đến phòng kính một thời gian.”

Cô y tá nói lại một lần nữa.

“Không phải tôi đã nói là giữ lại người lớn sao? Vì sao lại giữ đứa bé lại? Người con gái của tôi đâu?”

Nghe thấy những lời y tá nói, Mặc Trì Úy không hề có chút vui mừng cũng không hề có chút kinh ngạc, đôi mắt của anh ngập tràn tuyệt vọng và đau khổ, hung hăng trừng mắt nhìn cô y tá.

“Người lớn vẫn còn đang cấp cứu.”

Cô y tá vội vàng nói.

Nghe được những lời này, cuối cùng Mặc Trì Uý cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cô gái, cô nhất định phải tiếp tục kiên trì.”

Từ trước đến giờ Mặc Trì Úy không hề tin vào những lời cầu nguyện, nhưng lúc này lại chắp hai tay không ngừng thầm cậu nguyện trong lòng. Cầu cho Đường Tâm Nhan có thể bình an vượt qua được cửa ải lần này.”

“Anh Tư, anh đừng lo lắng, người con gái của anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.” Lục Tử Thâm khẽ an ủi anh.

Mặc Trì Úy gật đầu.

“Không sai, cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Hai tiếng sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Thế nào, sao rồi?” Mặc Trì Úy lo lắng hỏi, sợ sẽ nghe thấy được đáp án khiến mình sẽ đau khổ cả một đời.

“Mặc dù quá trình rất nguy hiểm, có điều mợ chủ phúc lớn mạng lớn, đã vượt qua được cơn nguy kịch, bây giờ đã được đưa đến phòng bệnh.”

Những lời của bác sĩ, khiến gương mặt của Mặc Trì Úy cuối cùng cũng nở một nụ vười vui mừng, yên tâm.

Chưa kịp nói lời cảm ơn với bác sĩ, Mặc Trì Úy đã lập tức chạy đến phòng của Đường Tâm Nhan.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, Mặc Trì Úy tràn đầy đau khổ, anh cứ mãi ngồi bên giường Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô, đưa sát đến bên môi mình, dịu dàng hôn lên tay cô.

Mặc Trì Úy luôn giữ mãi bên giường Đường Tâm Nhan mãi cho đến tối, Đường Tâm Nhan mới từ từ mở mắt ra.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh, gương mặt thanh tú xinh đẹp của Đường Tâm Nhan mới nở một nụ cười ấm áp. Nhưng giờ phút này, cảnh tượng trước khi hôn mê hiện lên trước mắt cô như một cuốn phim.

Con đâu? Con của mình.

Đường Tâm Nhan vô thức đặt hai tay lên bụng, nhưng ngoại trừ cảm giác đau đớn ra, cô lại không cảm nhận được đứa bé đạp trong bụng mình nữa, lúc cô nhận ra bụng của mình đã phẳng lì, sắc mặt cô liền tái nhợt đi.

“Không” Đường Tâm Nhan yếu ớt hét lên lên một tiếng đầy đau đớn.

“Vợ, em tỉnh rồi?” Nghe thấy giọng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đang mệt mỏi ngồi bên giường bệnh lập tức đứng dậy.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan liền bật khóc.

“Xin lỗi, em em không giữ được con của chúng ta, xin lỗi.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan đầy đau đớn, hận không thể bóp chết Đường Vũ Nhu.

“Cô gái ngốc, con của chúng ta không có chuyện gì.”

Nhìn gương mặt đầy nước mắt của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy vội vàng nói, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô.