Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
Phát hiện ý đầy nguy hiểm từ nơi đáy mắt của “người nào đó” ở đối diện, sắc mặt Diệp Oản Oản nhất thời biến thành màu đen.
Có lầm hay không, tìm anh không được, không tìm anh cũng không được?
Làm người cũng quá khó khăn đi mà...
"Không... Không đúng! Em ngay từ đầu muốn tìm chính là anh! Loại chuyện này, em nhất định là muốn tìm bạn trai để hỗ trợ nha, em chỉ lo là anh sẽ như bây giờ, không tin lời em nói..."
Diệp Oản Oản đang còn giải thích, Tư Dạ Hàn cũng không biết đang suy nghĩ gì, dường như lòng có chút không yên, tầm mắt rơi vào trên người của nàng, lại không có tiêu cự.
Diệp Oản Oản bị nhìn mà có chút sợ hãi, "Ây... Sao... Thế nào... Làm gì lại nhìn người ta như vậy?"
Tư Dạ Hàn tựa hồ đang nghĩ tới điều gì, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, nhéo mi tâm một cái, hồi phục tâm trạng, "Không có việc gì..."
Nói xong, trong miệng thở dài lẩm bẩm, "Em không biết..."
"À?" Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ mộng bức, hoàn toàn nghe mà không hiểu được Tư Dạ Hàn đang nói gì.
Nàng không? Nàng không biết cái gì?
"Ai, không nói những thứ này nữa! Lâu như vậy không gặp, anh cũng không nhớ em sao?" Cặp mắt Diệp Oản Oản sáng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người nào đó. Từ khi thân thể bắt đầu chuyển biến tốt, càng ngày càng điên đảo chúng sinh à nha…
Đang chuẩn bị chơi trò "tiểu biệt thắng tân hôn" cũ kỹ, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.
"Mẹ..."
Diệp Oản Oản nhất thời vèo một cái, đứng thẳng người, "Ho khan, Đường Đường, con tắm sạch chưa...mẹ đợi lát nữa liền đi qua ngủ cùng con nhaaa…!"
Nhiếp Đường Tiêu: "Vâng."
Thật vất vả thu xếp lịch trình chạy về, nhưng phải phòng đơn gối chiếc, Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "Híc, Đường Đường còn nhỏ, ngủ một mình sẽ sợ..."
Tư Dạ Hàn: "..." Lúc trước bất kể tình huống gì, nàng đều sẽ đúng hạn chạy về ngủ cùng hắn
Diệp Oản Oản nhìn “đứa lớn”, lại nhìn “đứa nhỏ”, bó tay toàn tập, đảo tròng mắt một vòng, rốt cuộc có chủ ý: "Hay là, ngủ chung?"
Nàng thật là quá thông minh rồi!
Tư Dạ Hàn: "..."
Nhiếp Đường Tiêu: "..."
Một lớn một nhỏ liếc nhau một cái, cũng không nói gì, coi như là âm thầm chấp nhận.
Cuối cùng, trở thành ba người cùng nhau nằm ở trên giường.
Để giống với một nhà ba người, Diệp Oản Oản để cho cậu bé nằm ở giữa nàng và Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản: "Đường Đường, muốn mẹ kể cho truyện cổ tích cho con không?"
Nhiếp Đường Tiêu: "Muốn."
Diệp Oản Oản: "Đường Đường muốn nghe kể truyện gì?"
Nhiếp Đường Tiêu: "Truyện mẹ kể tối hôm qua."
Tư Dạ Hàn: "..." Lúc trước Oản Oản cũng dỗ hắn ngủ như vậy…
Diệp Oản Oản gật đầu một cái, "Ồ ồ ồ, truyện cổ tích tối hôm qua, cô bé quàng khăn đỏ cùng lão sói xám sao? Được, được rồi..."
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, bắt đầu kể truyện cổ tích, "Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé đáng yêu, ai thấy đều thích, người thích nhất là bà ngoại của nàng. Một lần, bà ngoại tăng cho cô bé một chiếc khăn quàng đỏ làm bằng ti nhung. Từ đó về sau, cô bé cũng không nguyện ý mang một chiếc khăn quàng nào khác, vì vậy mọi người liền gọi nàng là "Cô bé quàng khăn đỏ"...
Cô bé quàng khăn đỏ không biết chó sói là một tên xấu xa, vì vậy nói với chó sói nàng phải đi vào rừng thăm bà ngoại. Chó sói tính toán ở trong lòng, "Vật nhỏ này da mịn thịt mềm, mùi vị khẳng định là tốt hơn so với lão thái bà kia. Ta phải bài trí chiến lược, khiến cho cả hai người đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta..."
Tư Dạ Hàn nghe đến đó, ngước mắt hướng về Diệp Oản Oản nhìn một cái.
Diệp Oản Oản không hề chú ý tới tầm mắt của Tư Dạ Hàn, tiếp tục kể, "... ‘Bà ngoại, miệng của bà sao lại lớn như thế, dọa người à nha?’ Cô bé quàng khăn đỏ hỏi. ‘Có thể một cái ăn sạch ngươi đó, ahihi!’ Chó sói mới vừa nói hết lời, liền từ trên giường nhảy cỡn lên, đem cô bé quàng khăn đỏ nuốt vào bụng..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản kể hai lần, rốt cuộc dỗ cho cậu bé ngủ rồi.
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Tư Dạ Hàn đang dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn mình: "Híc, thế nào?"
Tư Dạ Hàn: "Không giống nhau."
Diệp Oản Oản: "Cái gì không giống nhau?"
Tư Dạ Hàn: "So với phiên bản em kể cho anh nghe, không giống nhau."