Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
Thân muội mất tích, cho nên tránh thoát một kiếp, kết quả là gì, nàng bị gài bẫy!
Nhận ra được tầm mắt Tư Dạ Hàn từ đối diện nhìn tới, Diệp Oản Oản cũng sắp khóc, vội vàng lấy ánh mắt ra hiệu. Bảo Bảo, tỉnh táo lại một chút, với sự thông minh tài trí của anh, chắc chắn có thể biết đứa nhỏ này không có quan hệ với em à nha! Người yêu thích rất nhiều người được nhắc đến cũng không phải là em đâu nha!
Diệp Oản Oản chỉ có gắng gượng mà bịa ra một lời giải thích, "Đường Đường à, con còn nhỏ, cho nên rất nhiều chuyện không hiểu, thật ra thì thời kỳ thanh xuân tuổi trẻ của một người, thích qua mấy người, đó là chuyện rất bình thường..."
Diệp Oản Oản đang bận giải thích cho Đường Đường, đột nhiên phát hiện ánh mắt Tư Dạ Hàn rơi vào trên người mình có gì đó không đúng, vì vậy yếu ớt hỏi, "Híc, thế nào? Em nói sai cái gì sao?"
Tư Dạ Hàn ngồi dựa lưng trên ghế sa lon, nhìn lấy nàng, mặt không thay đổi mà mở miệng, "Anh chỉ luôn yêu mình em."
Bị phản bác Diệp Oản Oản: "..."
Vạn vạn không ngờ tới, Tư Dạ Hàn lại sẽ phá đám nàng như vậy! Này này, đã hứa là phối hợp rồi cơ mà!
Bất quá... Tại sao bị phá đám mà lại có thể vui vẻ như vậy được nhỉ?
Diệp Oản Oản vắt hết óc mở miệng, "Vậy... Vậy là anh rất may mắn, em thì tương đối thảm rồi, trăm ngàn cay đắng, cửu tử nhất sinh, nhiều lần trải qua thiên phàm, mới tìm được anh!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Nhiếp Đường Tiêu: "..."
Diệp Oản Oản không ngừng cố gắng mở miệng, "Đường Đường, con chỉ cần biết, con là tình yêu của cha mẹ kết tinh, là bảo bối trân quý nhất của cha mẹ!"
Cậu bé nghe vậy, cuối cùng mới gật đầu một cái.
Diệp Oản Oản khẩn trương đã hơn nửa ngày, cuối cùng đã tạm thời trấn an được Nhiếp Đường Tiêu, bận rộn để cho cậu bé đi trước lên lầu tắm rửa, tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng mà, “đứa nhỏ” vẫn hoàn toàn giải quyết chưa xong, “đứa lớn” lại càng vướng víu...
Sau khi Đường Đường lên lầu, trong phòng khách liền chỉ còn lại có Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn hai người.
Tư Dạ Hàn: "Nói đi."
Diệp Oản Oản: "Nói rất dài dòng."
Tư Dạ Hàn: "Vậy thì kể tóm tắt."
Diệp Oản Oản: "Được rồi..."
Diệp Oản Oản không có cách nào, chỉ có thể đem ngọn nguồn tất cả đều cùng kể qua một lần.
Kết quả, mới vừa nói xong, liền đối mặt với ánh mắt "Em cho là anh sẽ tin tưởng sao?" của Tư Dạ Hàn.
Ngay cả Diệp Oản Oản cũng đều cảm thấy lời giải thích này quá chắp vá, huống chi là Tư Dạ Hàn đây!?
Nhưng mà, đây thật sự là sự thật nha!
Diệp Oản Oản nổi giận đùng đùng mà lầu bầu mở miệng, "Em biết chuyện này em giải thích chút ít qua loa, nhưng đây thật sự là sự thật nha! Anh đây là ánh mắt gì, có phải là đang hoài nghi em đang gạt anh hay không? Anh sẽ không phải là đang hoài nghi đứa nhỏ này là con tư sinh của em đấy chứ?"
Tư Dạ Hàn nghe được ba chữ con-tư-sinh xong, con ngươi thâm thúy dâng lên một gợn sóng không dễ gì mà phát hiện được.
Diệp Oản Oản vẫn còn đang tức giận mà tiếp tục mở miệng, "Nhờ cậy nha, anh suy nghĩ kỹ một chút, cũng không khả năng nha! Em vẫn còn nhỏ mà, người ta mới có 20 tuổi à nha! Làm sao lại có thể sinh ra con trai lớn như vậy cơ chứ!?
Tại sao anh lại không nói đứa nhỏ này là con tư sinh của anh đây, tính cách này, vẻ mặt này, thần thái này, liền ngay cả giọng nói chuyện cũng đều cùng với anh một lông một dạng đấy!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản đại khái cũng cảm giác được lời này của mình có chút lố rồi, vội vàng đổi lời nói, "A Cửu, được rồi được rồi, không nên tức giận nha, anh nhìn Đường Đường xem, lớn lên giống em, tính tình giống anh, anh cứ coi như nó là do hai chúng ta sinh, nuôi tầm vài ngày là tốt rồi!"
Tư Dạ Hàn khóe miệng hơi rút lại.
Diệp Oản Oản quơ quơ cánh tay hắn, "A Cửu, thân thế đứa nhỏ này rất đáng thương, mẹ bỏ rơi nó không quan tâm, cha là ai cũng không biết, từ nhỏ đã đi theo ông ngoại bà ngoại. Mấy năm nay một mực tìm cha mẹ ruột đều không tìm ra được... Thật ra thì ngay từ đầu em cũng không muốn tìm anh đóng giả cha của nó..."
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái: "Em muốn tìm ai?"