Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Tam trưởng lão dẫn theo Bắc Đẩu và Thất Tinh ngồi lên xe con, thành viên tinh anh Không Sợ Minh còn lại thì chia ra lái mấy chiếc xe ở phía sau.
"Các... Các ngươi rốt cục là ai!"
Vào giờ phút này, Hoàng Minh Khôn dự cảm đại sự không ổn, nhìn về phía đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, mở miệng hỏi.
"Là ai? Trước đó không phải là đã nói với ngươi rồi sao? Phóng viên giải trí đó!" Bắc Đẩu mở miệng cười nói.
"Không có khả năng!"
Hoàng Minh Khôn lắc đầu một cái: "Các ngươi tuyệt đối không có khả năng là phóng viên!"
"Ồ... Tại sao ngươi lại khẳng định chúng ta không phải là phóng viên?" Bắc Đẩu nhìn Hoàng Minh Khôn, thần sắc hơi có chút hiếu kỳ. Mình diễn được lắm mà, sao bị lão già này phát hiện ra rồi?
"Ta cho tới bây giờ, chưa từng thấy phóng viên dùng điện thoại di động để chụp hình đấy!" Hoàng Minh Khôn lạnh giọng quát lên.
Hoàng Minh Khôn vừa dứt tiếng, Bắc Đẩu bỗng nhiên tỉnh ngộ. Toàn bộ bọn họ, sau khi vào phòng đều cầm theo điện thoại di động…
Tựa hồ là có chút không chuyên nghiệp nha! Hố to rồi!
"Ừ, không tệ! Lão già nhà ngươi cũng thật là thông minh." Bắc Đẩu nhìn Hoàng Minh Khôn, cười hô hô.
Lương Mỹ Huyên sắc mặt trắng bệch. Đám người này, rốt cuộc có lai lịch gì, có phải là ham muốn tài sản hay không?
Nếu như chẳng qua chỉ là ham muốn tài sản mà nói, vậy thì cũng không phải là quá phiền toái…
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Hiện tại dẫn chúng ta đi nơi nào? Là muốn tiền hay sao, có gì từ từ nói!?" Lương Mỹ Huyên nhìn về phía đám người Tam trưởng lão, mở miệng hỏi.
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Lương Mỹ Huyên, mặt tràn đầy vẻ bất mãn: "Nói nhảm gì đó! Đến nơi không phải là ngươi sẽ biết rõ ngay hay sao?"
...
Rất nhanh, chiếc xe chạy đến một căn phòng nhỏ vắng vẻ.
Thất Tinh và Bắc Đẩu một người nắm Hoàng Minh Khôn, một người kéo Lương Mỹ Huyên, ném hai người vào trong nhà.
Không bao lâu, một đám thành viên tinh anh Không Sợ Minh đồng loạt đuổi theo tới đây.
Trong phòng nhỏ u ám, Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên bị trói chặt tay chân.
"Ha ha! Hôm nay mời hai vị tới, chúng ta chỉ muốn hỏi ít đồ, chỉ như vậy mà thôi!" Tam trưởng lão ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn về phía Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, ý cười đầy mặt.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Nếu như muốn tiền, ngươi ra giá đi!" Hoàng Minh Khôn nghiêm nghị quát lên.
"Tiền?"
Nghe Hoàng Minh Khôn nói vậy, khóe miệng Tam trưởng lão khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy lạnh giá: "Hoàng lão đệ, thật không dám giấu giếm, nhưng thứ như tiền này, ta thật sự không thiếu. Trước đó ta cũng nói rồi, hôm nay mời hai người các ngươi qua đây, cũng không có có ý gì khác, chỉ là muốn từ trong miệng của hai vị, biết được một vài tin tức hữu dụng mà thôi."
Nghe tiếng, Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên hai người liếc nhau một cái, không biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy có chút không hay lắm.
Những người này, nhìn vô cùng lạ mặt, ngày trước nhất định chưa từng thấy qua. Hôm nay phí lời quanh co như vậy trói bọn họ đến đây... Đến tột cùng là muốn hỏi tin tức gì?
"Ta cho ngươi biết, chúng ta và cao tầng Hồng Hưng Hội, quan hệ cũng không tệ. Hồng Hưng Hội, các ngươi hẳn là đã từng nghe nói tới đi? Mấy vị, ta nghĩ, giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm gì đó. Các ngươi có yêu cầu gì cứ nói, nếu như làm to chuyện, chúng ta không dễ chịu, các ngươi cũng không dễ chịu!"
Giờ phút này, Hoàng Minh Khôn nhìn về phía Tam trưởng lão, ngữ khí cố hết sức hòa hoãn.
"Ha ha... Cái gì mà Hồng Hưng Hội với không Hồng Hưng Hội? Chúng ta không biết, cũng không có hứng thú biết! Ngược lại, chúng ta có hứng thú nhất định đối việc với chồng của Lương phu nhân, Diệp Thiệu An chết." Tam trưởng lão mở miệng cười nói.
Tam trưởng lão vừa dứt tiếng, thần sắc của Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, nhất thời trắng bệch.