Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 1751: Ta cũng là làm thuê cho người ta




Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com

---

"Yo, còn uy hiếp ta? Thân là phóng viên, việc quan trọng nhất của ta chính là tìm ra chân tướng! Sao, ta còn sợ các ngươi sao, các ngươi có thể làm gì được ta?" Bắc Đẩu mặt đầy coi thường, nói xong còn dùng điện thoại di động chụp Lương Mỹ Huyên thêm vài tấm.

"Hoàng Minh Khôn, ngươi thiếu tiền của chúng ta, rốt cuộc có trả hay không? Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội!" Tam trưởng lão nhìn chằm chằm Hoàng Minh Khôn nói.

Còn không đợi Hoàng Minh Khôn mở miệng, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, từ trong thang máy đi ra bốn năm tên nhân viên khách sạn.

Nhân viên khách sạn nhanh chóng vọt tới, hướng về đám người Tam trưởng lão quát lên: "Các người rốt cuộc là ai? Chúng tôi đã báo cảnh sát!"

"Báo cảnh sát?"

Nghe câu này, Tam trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Được, ngươi cứ báo cảnh sát, ta ngược lại muốn nhìn một chút, đến lúc đó là ai xui xẻo hơn ai?"

"Báo cảnh sát? Báo cảnh sát cái gì, là ai cho các người báo cảnh sát!?" Lập tức, Hoàng Minh Khôn chỉ vào nhân viên khách sạn, tức giận mắng to.

Nếu như đợi cảnh sát đến, vậy coi như thật không còn bất kỳ đường sống nào... Những người này ngay cả tạm giạm cũng không có đủ căn cứ. Nhưng chuyện của hắn và Lương Mỹ Huyên... tất nhiên đều sẽ bị chọc ra. Đến lúc đó hình và video của bọn họ...

Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Hoàng Minh Khôn sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, tuyệt đối không thể báo cảnh sát!

"Hoàng tiên sinh... Lương phu nhân... Đây là..."

Nhân viên khách sạn có chút không cách nào hiểu được, nhìn chằm chằm Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên.

"Không có liên quan gì đến các người, cút đi!" Hoàng Minh Khôn không nhịn được xua tay.

"Chuyện này... Được rồi, chắc là chúng tôi không biết rõ tình huống, quấy rầy chư vị, vô cùng xin lỗi!"

Lúc này, mấy vị nhân viên khách sạn chỉ có thể rời đi.

Chờ sau khi nhân viên khách sạn rời đi, Tam trưởng lão nhìn về phía Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, lạnh giọng cười nói: "Hoàng quản gia, Lương phu nhân, xin mời... đi gặp lão bản của chúng ta! Để xem xem Hoàng quản gia chọn trả tiền, hay là để cho mấy vị bằng hữu phóng viên này đem chuyện xấu của các người tiết lộ ra ngoài."

Hoàng Minh Khôn nghiến răng: "Các ngươi đi ra ngoài trước! Chờ chúng ta thay quần áo xong."

Nghe tiếng, Tam trưởng lão gật đầu một cái: "Được, chờ các ngươi thay quần áo xong! Nhớ kỹ, không được giở trò quỷ!"

Tam trưởng lão nói xong, dẫn theo mọi người lui ra khỏi phòng.

Sau giây lát chờ đợi, Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên hai người lúc này mới quần áo chỉnh tề, từ trong phòng tổng thống đi ra.

"Ha ha, Hoàng quản gia, Lương phu nhân, chúng ta đi thôi!" Tam trưởng lão cười gằn.

"Các ngươi là sòng bạc nhà nào? Thiếu các ngươi bao nhiêu tiền, ta trực tiếp chuyển tiền cho lão bản của các ngươi! Ta không đi đến chỗ của các ngươi đâu!" Hoàng Minh Khôn lạnh lùng nói.

Có thể trở thành quản gia của Diệp gia, Hoàng Minh Khôn cũng không phải là kẻ ngu. Những người này, lai lịch căn bản không rõ ràng, không thể nói miệng với bọn họ.

Nghe Hoàng Minh Khôn nói vậy, Thất Tinh và Bắc Đẩu hai mắt nhìn nhau. Lão già này nói chung cũng không đến nỗi ngu như heo…

Nếu như vậy, mưu kế của Tam trưởng lão, há chẳng phải là vô dụng rồi...?

Nhưng mà...

Một giây kế tiếp, Tam trưởng lão nắm lấy một thanh dao găm, kề vào trên cổ của Lương Mỹ Huyên, khẽ mỉm cười nói: "Hoàng quản gia, Lương phu nhân, ta cũng là người làm thuê cho người ta. Nếu như hai vị làm khó ta, vậy thì hậu quả cũng khó mà nói được rồi..."

Thất Tinh: "..."

Bắc Đẩu: "..."

Coi như mới vừa rồi bọn họ chưa hề nghi vấn à nha!

"Ngươi... Các ngươi...!!" Lương Mỹ Huyên sắc mặt trắng bệch, cũng không dám nhúc nhích hay động đậy lấy một cái.

"Đừng có câu giờ, đi thôi!"

Tam trưởng lão khẽ mỉm cười, áp tải Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên tiến vào thang máy.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Bắc Đẩu Thất Tinh ném Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn như ném hai con gà con vào bên trong chiếc xe mà bọn họ mới thuê.