Tuấn Kiệt đứng bên ngoài cửa đã nghe hết cuộc nói chuyện điện thoại của Lyan, đầu lông mày anh ta cau chặt lại vô cùng tò mò người mà cô ta đang nhắm tới là ai, cùng với cái tên bác sĩ kia thì có mối quan hệ gì?
Nhưng hình ảnh của người trên màn hình kia anh ta có biết, đó chẳng phải là vợ của tổng giám đốc Song Thiên hay sao?
Ngay lúc Tuấn Kiệt định xoay người chuồn đi thì Lyan từ trong phòng lại lên tiếng: “Cho dù cô là Ngọc Ly này hay Ngọc Ly kia, một khi đã là người mà Lyan tôi muốn diệt, đều phải chết!”
Sau đó cô ta lại gọi đi một cuộc gọi khác, ra lệnh cho người giám sát chặt chẽ Ngọc Hà, còn trao toàn quyền cho kẻ đó tự xử lý nếu cô ấy có dấu hiệu chống đối.
“Mẹ kiếp, nếu biết cô ta nhận vụ này nhanh như thế thì đã cài camera nhãn cầu rồi.” Lyan cay cú đập tay xuống mặt bàn: “Giờ đâu phải mất công thả gà ra đuổi.”
Cô ta tức giận tắt máy đẩy ghế đứng lên, đi ra khỏi phòng riêng xuống tầng. Bóng dáng lẳng lơ theo bậc thang lượn qua hầm rượu của biệt thự, cô ta muốn rút một chai vang trong lô mới nhập về.
Nhưng vừa bước qua cánh cửa, Lyan đã thấy ngay một người đàn ông anh tuấn cao lớn đang ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh quầy bar.
“Lyan, hầm rượu này của em có phong cách rất ấn tượng, có thể nhận ra gu thẩm mỹ đặc biệt của em!” Tuấn Kiệt vờ vịt nói một câu.
Dáng vẻ cố tỏ ra tự nhiên như không có chuyện gì.
Nếu như không nhìn tới ánh mắt không chút tình cảm nào kia, rất có thể Lyan đã tin những gì anh ta nói là thật. Cô ta nhếch miệng cười, cũng chẳng để ý, lắc mông đi tới giá lấy một chiếc ly cổ cao rót một phần vang đỏ rồi ngồi vào cái ghế trống bên cạnh Tuấn Kiệt, âm thanh nhẹ nhàng hệt như một ca sĩ đang ngân nga hát cất lên: “Không nghĩ tới anh lại thích chỗ này của em. Mã khóa phòng ngủ cho tới phòng giải trí... cũng đều là vân tay của anh đấy.”
Cô ta vừa nói vừa liếc mắt lên trên lầu.
Nơi mà Tuấn Kiệt bài xích chưa từng đặt chân lên.
Đấy là cô ta nghĩ thế!
Ngón tay Lyan chạm khẽ vào mu bàn tay Tuấn Kiệt vẽ theo đường ngoằn ngoèo của những mạch máu đang mạnh mẽ đập.
Đáy mắt người đàn ông giấu đi một tia lạnh lẽo, anh ta cầm cốc rượu lên nhấp một ngụm rồi nói: “Anh nhận được tin tổ chức L bị tấn công nên muốn tới xem tình hình của em thế nào. Thấy em có ở nhà là biết ổn rồi đúng không?”
“Ồ, cảm ơn anh. Không có gì đáng ngại, cái ổ nhỏ đấy thì đáng gì. Mà ông chủ vẫn đang chờ câu trả lời của anh đấy.” Lyan đặt một bàn tay vuốt ve sau lưng Tuấn Kiệt. Mùi hương nam tính toát ra từ cơ thể của người đàn ông này khiến cô ta mê luyến bao nhiêu năm không sao quên được.
Lúc Lyan được Mod tuyển chọn vào tổ chức, người anh hơn mấy tuổi này đã rất hấp dẫn cô ta, suốt bao nhiêu năm cô ta luôn nỗ lực để chạm tới tim anh ta; nhưng khoảng cách vẫn cứ chẳng gần cũng chẳng xa.
[Tất cả cũng chỉ vì con ranh kia, nếu như không có nó chắc chắn người Tuấn Kiệt lựa chọn sẽ chính là mình.]
“Tuấn Kiệt, đừng để em chờ quá lâu, em đã phải lấy tính mạng của mình ra đặt cược, dùng chính bản thân mình để đổi lấy sự tin tưởng của ông chủ, giúp anh lấy bản danh sách kia. Anh cũng nên báo đáp lại em.” Lyan thẳng thắn đưa ra yêu cầu, ngón tay cô ta đang chạm tới yết hầu khẽ gõ.
Tuấn Kiệt biết Lyan muốn nói tới chuyện gì, lại nghĩ tới chính cô ta đã ép anh phải hạ sát với Ngọc Ly để bảo mật danh tính hai mang cho mình. Nếu được anh ta đã có thể phản công rồi, nhưng mối thù cả nhà bị sát hại anh ta chưa trả được, nên đã tương kế tựu kế sắp xếp cho Ngọc Ly kết cục đó.
Đáng tiếc, chắc là ông trời cũng không tha thứ cho anh ta nên Ngọc Ly mới như thế, chính là bị anh ta tự tay hại chết. Nỗi đau đớn khi phải tự tay kết thúc sinh mệnh của một người quan trọng đối với mình, chỉ anh ta mới có thể hiểu nổi. Vậy mà bao năm qua vì muốn đạt được mục đích đến cùng, anh ta đã phải ngậm đắng nuốt cay vờn qua vờn lại với con đàn bà này.
Nói không mệt mỏi là giả.
Bàn tay cầm cốc rượu của Tuấn Kiệt siết chặt lại, lửa giận trên đầu anh ta bốc lên ngùn ngụt, chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã biến thành hành động mất rồi. Cả ngàn vạn lần trong mơ Tuấn Kiệt muốn một chưởng chụp chết cô ta để báo thù cho Ngọc Ly.
Nhưng không thể.
Đối với một sát thủ như anh ta, sự bất lực này chính là thất bại.
Không xứng đáng với tình yêu, cũng chẳng xứng đáng được nghĩ tới Ngọc Ly, vì cảm thấy quá hổ thẹn.
“Em không có việc gì thì anh đi trước, chừng nào ông chủ đưa được thông tin anh cần lúc đó hãy bàn tiếp!” Tuấn Kiệt kìm giọng đứng lên bước nhanh về phía cửa, anh ta biết rõ ẩn ý của Lyan đối với mình nhưng lại tự sỉ vả bản thân ngàn lần vì lại muốn mặt dày lợi dụng cô ta.
Cũng chẳng còn cách nào khác.
Thái độ trốn tránh của người đàn ông khiến Lyan bật cười: “Tuấn Kiệt, em biết anh vẫn còn trách em về chuyện Ngọc Ly, nhưng đó là lựa chọn của anh, không phải do em. Cô ta thực sự yêu anh? Có yêu anh nhiều bằng em không? Tại sao anh lại có thể lạnh lùng với em như vậy?”
“Là tại anh chưa sẵn sàng.” Tuấn Kiệt khựng lại lên tiếng ngắt lời đối phương. Sau đó anh ta nói ra một câu trái với lương tâm: “Anh cảm thấy bản thân mình không xứng đáng. Nếu ở bên em mà vẫn nghĩ tới người khác, đối với em chính là không công bằng.”
“Em nói được là được, anh chưa thử sao biết không thể?” Lyan bước nhanh tới vòng tay ôm lấy eo người đàn ông từ phía sau.
Tuấn Kiệt sững sờ, anh ta thật không ngờ mình chỉ thuận miệng nói lại khiến cho Lyan phản ứng ra tới mức này. Phải làm sao để thoát thân được bây giờ? Chẳng lẽ lại phải hy sinh?
Nghĩ vậy đáy lòng Tuấn Kiệt lập tức bốc lên một trận lạnh lẽo.
Đúng là ếch chết tại miệng
“Anh chạy tới nhìn em chút thôi, giờ còn có việc anh cần phải đi, khi nào rảnh sẽ tới tìm em!” Tuấn Kiệt kéo tay của cô ta ra đứng lùi lại.
Lyan mỉm cười méo mó: “Kiệt!”
Cô ta do dự một lát, rồi nói tiếp: “Nếu anh bận thì đi đi, cảm ơn anh đã lo lắng cho em.”
Tuấn Kiệt cố mỉm cười một cách tự nhiên nhất: “Sao lại cảm ơn, em như vậy là khách sáo với anh rồi. Thôi anh đi đây, nghỉ ngơi đi nhé!”
Lyan được vỗ về liền ngoan ngoãn gật đầu, cô ta nhìn theo bóng lưng rời đi vội vã của người đàn ông chợt cười, ánh mắt hiện lên tia đắc ý. “Có chạy cũng không thoát được tay tôi, chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi.”