Mà lúc này bên trong phòng của Ngọc Ly, Ngọc Hà đang đè cô xuống giường đánh một trận tới ê cả mông.
Tiếng vỗ đen đét không ngừng vang lên.
“Mẹ kiếp Ngọc Hà, vì chị vừa mới tỉnh lại, thân thể gầy gò ốm yếu nên em mới không thèm chấp. Chị đừng có mà được nước lấn tới. Em sắp tức nước vỡ bờ rồi đấy nhé!” Tiếng gầm của Ngọc Ly xuyên qua cái gối vang lên.
“Em hư như như thế nên xứng đáng bị phạt.” Tiếng vỗ vẫn không ngừng lại.
Cảm giác đàn hồi thật quá thích tay làm Ngọc Hà cũng không muốn ngừng.
“Chị có thôi ngay đi không hả, chị mà không dừng là tình chị em lập tức chấm hết.” Ngọc Ly tức giận quát lên. Từ bé đến giờ cô đã bao giờ bị kẻ khác đánh mà phải đành chịu không dám phản đòn lại như thế này bao giờ đâu.
Đây vẫn là lần đầu tiên.
Cảm giác rất là tồi tệ.
Ngọc Hà ngồi trên lưng Ngọc Ly nghe thấy câu nói vừa xong liền ngừng lại, nhấc mông tụt xuống đệm giường. Hốc mắt lập tức lấp lánh nước, giọng nói nghẹn ngào khẽ vang lên: “Chúng ta vẫn còn là chị em sao? Làm gì có loại chị em nào giống như em?”
“Thế phải như nào mới giống?” Ngọc Ly ngồi bật dậy đứng ra cạnh mép giường nhìn vào gương mặt có chút buồn phiền của Ngọc Hà hỏi: “Phải ngu ngốc giống như trước kia lúc nào cũng cần chị ở bên cạnh che chở bảo vệ à? Em đã khỏi bệnh rồi.”
“Ừ. Thôi chị muốn nằm một lát.” Ngọc Hà cụp mắt lên tiếng.
Ngọc Ly cau mày muốn nói thêm một câu nhưng lại thôi, cô xoay người bước ra khỏi căn phòng.
Thoáng cái bên trong phòng cũng chỉ còn lại Ngọc Hà ngồi bần thần trên giường, ánh mắt cô ấy bỗng hiện lên một tia ác độc. Nhiệm vụ lần này mà tổ chức muốn chính là mạng của Duy Hoàng, là chồng cũ của cô, chồng mới của em gái cô?
Cô nắm chặt tay đấm một phát thật mạnh xuống đệm, vẻ mặt cũng trở nên ngoan độc: “Đáng chết, kẻ nào lại dám đưa ra nhiệm vụ này?”
Bọn chúng còn cho rằng cô thực sự bị mất trí nhớ, đã quên đi chuyện vụ cháy ở Vian năm xưa và lần tai nạn giết người diệt khẩu hay sao?
Nhưng nếu như cô không giả ngu để nhận nhiệm vụ này, đám người đó sẽ giao cho một kẻ khác thì em gái cô còn nguy hiểm hơn gấp bội lần.
Nhưng mà Ngọc Hà thực sự rất tò mò về người em rể này. Nhà họ Võ đã gây thù chuốc oán với kẻ nào để bọn chúng hai lần ba lượt muốn trừ khử như thế?
Nếu để ảnh hưởng tới Ngọc Ly, cô quyết không tha cho anh ta.
Nghĩ ngợi một lát, sắc mặt của Ngọc Hà lại chuyển sang âm trầm như một bức tượng đồng đen, hết thở dài rồi lại thở ngắn, phiền muộn nặng nề cũng không còn lên tiếng nữa.
***
Tại một nơi cách đó không xa lắm, một người phụ nữ có mái tóc ngắn ngang vai nhuộm hung đỏ, đôi môi cô ta tô son đỏ tươi đang phì phèo điếu thuốc. Cả căn phòng ngập tràn mùi thuốc lá gây mũi hòa cùng hương nước hoa tạo nên loại mùi hương hỗn tạp rất đặc trưng của cô ả.
Đây chính là Lyan.
Ánh mắt cô ta đang nhìn lên màn hình, ở đó đang chiếu một đoạn phim về trận đột kích đêm hôm trước vào nông trại của đám người Duy Hoàng.
Chiếc camera ghi lại đoạn phim này chính là được bí mật cài bên trong nhãn cầu của tên thủ lĩnh. Tất nhiên gã ta hoàn toàn không hề hay biết điều này rồi.
Chủ nhân thực sự của L chính là ông chủ đứng đằng sau, là đấng cứu thế mà chỉ có duy nhất mình cô ta biết mặt. Việc L bí mật lắp camera vào nhãn cầu của tất cả các thành viên tổ chức chính là để giám sát sự trung thành và nắm bắt thu thập thông tin.
Cũng như trong trường hợp này nó đã phát huy triệt để ưu thế của mình.
Hình ảnh cô gái đang dừng trên màn hình chính là Ngọc Ly.
Gương mặt này thì cô ta không lạ. Đó chính là đứa em ngốc của một con tốt trong tay cô ta. Nhưng những lời mà cô ngốc nói lại khiến Lyan chú ý.
Thông tin kia và cả ngữ điệu nói chuyện rất giống một người quen cũ.
Cho dù cô ta biết, chính tay Tuấn Kiệt đã đâm nhát dao trí mạng rồi đạp người xuống vực, cô ta còn biết người đàn ông đó lại còn vụng trộm mang xác về để chăm sóc năm năm nay. Nhưng linh cảm của cô ta về chuyện này lại rất không bình thường.
Người với người sao lại có sự trùng hợp đáng ngạc nhiên như thế?
Cô ta cố gắng năm năm cạnh tranh thành tích, thêm năm năm tranh đoạt tình cảm với một cái xác không hồn. Chung quy vẫn là thất bại.
“Con ranh đó có gì mà khiến anh phải chung tình với nó đến như vậy? Khiến em dù có cố gắng bao nhiêu, độc ác bao nhiêu cũng vẫn là không đủ?”
Cô ta cầm điện thoại lên bấm máy, cất giọng lạnh lùng: “Sắp xếp người ổn thỏa chưa?”
Tiếng vọng từ trong điện thoại ra là giọng một người đàn ông trung tuổi: “Cô Lyan, Ngọc Hà đã phục hồi và xuất viện rồi. Cô ta cũng đã nhận nhiệm vụ. Khi thôi miên sâu tôi đã cố ý dẫn dắt tâm lý cô ta một chút, chắc chắn sẽ có hiệu quả.”
Lyan nhếch miệng: “Nếu nhiệm vụ này thành công, tương lai của ông sẽ thênh thang rộng mở, một ghế trong hội đồng sẽ được chủ nhân chọn trước. Cái bệnh viện đấy sớm muộn cũng sẽ về tay ông!”
Người đàn ông vui sướng nói: “Cảm ơn cô Lyan, tôi sẽ tận tâm chăm sóc cho bọn họ.”
Lyan cong môi, tiền bạc và quyền lực chính là hai món lợi hấp dẫn nhất không ai có thể chối từ. Chỉ có chưa đủ, chứ không bao giờ có không cần.
Đột nhiên người đàn ông chợt nhớ tới cái gì vội nói: “Hình như cô gái bên chỗ Tuấn Kiệt có dấu hiệu tỉnh lại?”
Nghe tới tin tức này Lyan bỗng khiếp sơ. Vừa nãy cô ta còn nghĩ con ranh kia chính là do Artis mượn xác hoàn hồn, vậy mà bây giờ lại…
Cô ta vội hỏi: “Ông có biết cụ thể không?”
Người đàn ông cười khổ: “Tin tức của anh ta là cấp độ SSS. Tôi moi được chút thông tin này đã phải rất liều mạng rồi. Cô cũng biết anh ta là ai mà!”
Lyan thở dài nói: “Được rồi cảm ơn ông, tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, nếu có tin tức gì báo cho tôi nhé! Nhất định sẽ hậu ta ông.”
“Chỉ cần cô Lyan nói tốt về tôi vài câu trước mặt ông chủ là được!” Người đàn ông khẽ nói: “Đừng nói tới hậu tạ, tôi còn phải đội ơn cô nữa ấy chứ.”
“Được rồi.” Lyan tắt máy nheo mắt nhìn lên màn hình hồi lâu rồi chợt cười. Tiếng cười mang theo tia hả hê mong chờ như kẻ đi săn sắp tóm được con mồi yêu thích.
Cô ta thầm nghĩ một đám tốt thí cũng chỉ là hòn đá kê chân cho mình mà thôi. Thiết bị gắn trong nhãn cầu ngoài chức năng theo dõi còn có thể tự hủy cô ta muốn kẻ nào phục tùng đều sẽ dễ như trở bàn tay.
Đừng nói tới cái chức vị phó thủ lĩnh tổ chức L, cô ta còn đang muốn leo lên nắm giữ vị trí cao hơn nữa kìa. Có thể hô mưa gọi gió... Lúc ấy chắc chắn Tuấn Kiệt sẽ phải khuất phục dưới gót giày của cô ta.