Cả người Ngọc Ly từ trên xuống dưới cũng đang rất khó chịu. Cô vốn dĩ là một đứa trẻ sống trong cô nhi viện, bây giờ có cha mẹ lại thành đứa con bị hắt hủi. Vừa mới có chút rung động lại nhận ra mình đặt nhầm chỗ.
Dù cho là đã biết trước nhưng vẫn cứ ngu ngốc lao đầu vào để giờ phải tự gặm nhấm nỗi đau.
Duy Hoàng nhìn theo bóng cô đi xa dần, rất muốn chạy tới kéo cô lại, nhưng không thể! Anh hiểu cảm xúc của cô lúc này đang rất tệ, thế nên đành im lặng nhìn theo gương mặt kia dần khuất sau cánh cửa thang máy.
Người đàn ông mặc vest đen đã xuất hiện bên cạnh Duy Hoàng từ lúc nào, anh ta liếc nhìn anh, thấy vẻ mặt anh âm trầm liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ông chủ, ông còn một thân phận bạn tốt của cô Ngọc Ly nữa mà…”
Duy Hoàng nghe vậy lập tức sửng sốt một lát, sắc mặt hòa hoãn chút. Đúng vậy, dù sao thân phận kia cũng dễ dàng tiếp cận Ngọc Ly hơn!
Anh đang định rút điện thoại ra thì vợ chồng nhà họ Trần đi tới.
Hai ông bà Trần nhìn nhau, đùn đẩy, sau cùng bà vợ lên tiếng:
“Cậu Hoàng, bao giờ thì cậu đón Ngọc Hà về ạ?”
Duy Hoàng trừng mắt nhìn lại: “Các người diễn kịch cả sáng nay, đến giờ vẫn không thoát ra được à?”
Nghe Duy Hoàng nói vậy, hai người kia ngược lại cũng không hoảng! Lấy thân phận địa vị của bọn họ, nhà họ Võ vẫn sẽ phải làm cho xong thỏa thuận này. Không thể nói bỏ là bỏ được. Giấy trắng mực đen còn ở kia.
Họ không tin Võ Duy Hoàng dám nuốt lời, cái tiếng tăm kết hôn với cô chị nhưng lại cưới cô em ngốc này đồn ra ngoài sẽ phá hủy thanh danh tới cỡ nào, chưa kể còn vướng vào vòng lao lý.
Có thách đố Võ Duy Hoàng cũng không dám đi gây sự.
“Cậu Hoàng, vợ chồng tôi chính là tới cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc cho Ngọc Ly. Bây giờ đã tới lúc chúng tôi đón con bé về nhà rồi. Chị nó đã tỉnh nên chỗ của ai thì nên về đúng chỗ của mình.” Ông Trần nham hiểm nói.
“Vậy à? Tôi chỉ có một người vợ tên là Trần Ngọc Ly. Tùy các người thích làm gì thì làm. Chính thức từ giờ phút này tôi sẽ ngừng chi trả toàn bộ tiền viện phí.” Duy Hoàng nói xong cũng đi thẳng.
Vợ chồng nhà họ Trần tái mặt nhìn nhau, không ngừng chửi bới.
Nói ra những lời này trong lòng Duy Hoàng bỗng cảm thấy có chút thư thái, tuy rằng anh chính là đang đánh cược với vợ chồng nhà họ Trần nhưng cũng có chút lo sợ sự việc bị đưa ra, người bị chỉ chỏ bàn tán không ai khác lại chính là Ngọc Ly. Cô sẽ bị gắn cái mác lợi dụng chị bị ốm liệt giường nhảy lên cướp chồng cho mà xem… Nhưng dám làm như thế với người phụ nữ của anh thì cũng phải xem bọn họ dựa vào đâu?
“Rõ ràng là khinh người quá đáng!” Ông Trần tức giận gầm lên. “Tại bà đấy, bà quá nôn nóng rồi. Chắc chắn con điên kia đã dở trò câu dẫn đàn ông nên cậu Hoàng mới như vậy.”
“Ông mau gọi điện xin lỗi cậu ấy đi, nếu như bây giờ mà rút kinh phí là Ngọc Hà sẽ không bình phục tốt được đâu.” Bà Trần thúc giục.
“Đúng là cái loại đàn bà, lúc nào cũng xồn xồn chỉ tổ hỏng việc.” Lời nói vừa dứt ông ta cũng gọi đi.
Người nghe máy là trợ lý của của Duy Hoàng, điều kiện trao đổi chính là làm thủ tục ly dị trên giấy đăng ký kết hôn.
Hai vợ chống lại được thêm trận tức giận đến không ngừng trợn mắt.
Sắc mặt ông Trần càng lúc càng không tốt: “Cậu chuyển lời với cậu Hoàng, vợ chồng tôi xin lỗi! Từ nay về sau mọi việc đều nghe theo cậu ấy, còn chuyện ly dị hãy suy nghĩ lại, Ngọc Hà là đứa trẻ ngoan hiểu biết, cậu Hoàng sẽ không thích chung sống với kẻ điên kia cả đời chứ?”
Người đàn ông mặc vest đen liếc nhìn Duy Hoàng với vẻ mặt không thể tin được. Điện thoại đang bật loa ngoài nên anh ta không tiệng mắng người đành cắn răng nhắc lại: “Ly dị, thì sẽ được tài trợ tới khi cô Ngọc Hà khỏi hẳn, từ nay về sau cô Ngọc Ly sẽ không liên quan gì đến nhà họ Trần nữa. Đừng nói nhiều.”
Cần xin lỗi thì vợ chồng ông ta đã xin lỗi rồi, nhưng điều kiện này chính là không cho ông ta mặt mũi.
Nhưng tại sao con điên kia lại được yêu thích đến như vậy? Lẽ nào còn hơn cả đứa con gái cưng Ngọc Hà của ông ta sao?
Sao có thể thế được, Ngọc Hà chính là đứa người gặp người yêu, còn con kia là người gặp người ghét. Sao tới chỗ cậu Hoàng mới chưa đầy ba tháng mà sao đã đổi ngôi nhanh như vậy.
“Có thể cho chúng tôi thời gian không?” Ông ta cẩn thận dò hỏi.
“Từ giờ tới trước mười hai giờ đêm, hộ khẩu bản gốc cùng giấy đăng ký kết hôn không được chuyển tới chỗ chúng tôi thì ngay lập tức chuyển viện cho con gái cưng của các người.” Người đàn ông mặc vest cũng không nhịn được sự tức giận.
Ông chủ giao cho anh ta tiếp chuyện cặp vợ chồng này chính là đang thử thách trái tim yếu đuối của anh ta đây mà.