Rất nhanh bác sĩ đã mang kết quả quay lại, nhóm máu hoàn toàn không có vấn đề gì, một chiếc ghế có lưng tựa được chuyển vào sát cạnh giường của Ngọc Hà. Đây là dành cho Ngọc Ly. Cô ngồi ở đó hai mắt phức tạp nhìn cô gái tiều tụy trên giường.
Bốn mắt nhìn nhau, bỗng Ngọc Hà mỉm cười: “Chắc là chị rất yêu em có phải không?”
Ngọc Ly im lặng.
“Chị khỏi bệnh rồi, sẽ tiếp tục bảo vệ em nhé!”
Ngọc Ly khẽ cắn môi, hơi gật đầu.
“Em thấy anh chàng ngồi kia không, cha mẹ nói đó là chồng chị đấy, đẹp trai thật.” Ngọc Hà cười tươi rồi nói tiếp: “Chị và anh rể sẽ bảo vệ em gái ngốc, không cho kẻ nào bắt nạt.”
Ngọc Ly cảm thấy tim nhói lên từng cơn đau đớn, mỗi một nhịp đập là thêm một lần đau, hốc mắt cũng nóng chỉ trực trào ra. Nhưng cô không cho phép bản thân mình được khóc.
Cô nâng bàn tay không có ống truyền lên kín đáo bóp mạnh vào eo của mình. Cơn đau khác lập tức đánh lạc hướng chú ý của tiềm thức. Ngọc Ly dứt khoát để đầu nằm thẳng, nhìn lên trần nhà trắng muốt cô khẽ nhắm mắt lại. Cầu mong cho dòng máu chảy nhanh hơn một chút qua cái máy lọc kia rồi đi vào cơ thể của Ngọc Hà.
Không biết qua bao lâu, Ngọc Ly ngỡ như cả thế kỷ đã trôi qua, lúc này y tá mới đi tới rút kim truyền ra.
“Mới lấy máu, cô nên đi lại nhẹ nhàng.” Một cô y tác khác quan tâm nhắc nhở.
Đến cả người ngoài mà họ cũng cảm thấy thái độ của cặp cha mẹ kia có vấn đề. Nếu như được phép của bác sĩ, có lẽ hai người bọn họ đã rút cạn máu của người này để chuyển sang cho cô gái kia rồi.
“Cảm ơn!” Ngọc Ly cất giọng hơi khàn đáp lại rồi đứng lên mở cửa phòng đi thẳng trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
“Con điên này hôm nay trầm tính vậy, không phá phách?” Ông Trần nhún vai nói với vợ.
“Ôi dào, nó như vậy từ nhỏ, tôi cũng đã bất lực rồi.” Bà Trần thở dài nói.
“Cha, mẹ em bị sao vậy?” Ngọc Hà lo lắng hỏi.
“Kệ nó, con lo cho mình trước đi, khỏe lại rồi tính.” Bà Trần âu yếm vuốt ve gương mặt của con gái mà thương xót.
Bà ta đẻ được một cặp song sinh nhưng chỉ được một đứa thông minh, cái gì cũng giỏi giang. Đứa còn lại chẳng những ngu đần ngờ nghệch còn phá tán đủ thứ, đồ đạc cứ sắm ra lại bị đập nát. Tính cách điên khùng lên cơn theo giờ nên khiến bà ta rất mệt mỏi.
Sau đó, đứa con gái lớn thuyết phục mãi bà ta mới đồng ý cho nó dắt theo đứa em ngốc đi học, dạy cho đủ thứ.
Nhưng cũng chính vì nó mà con gái cưng của bà ta bị tai nạn phải nằm liệt một chỗ. Nói bà ta không giận cũng không được.
Ngốc thì cứ nhốt một chỗ, lại thả rông cho lang thang làm gì.
Sau này nhờ có người đàn ông kia, bà ta mới đẩy được con ngốc đang bị cầm tù trong phòng để cung phụng ngày ba bữa cơm đi.
Bây giờ nhìn nó càng ngày càng khỏe mạnh xinh đẹp, còn con gái cưng của bà ta càng ngày càng yếu, bà ta chỉ hận không đổi hai cái đầu cho nhau được mà thôi.
Ngọc Ly thật là tội nghiệp.
Nếu như không được sát thủ Ngọc Ly xuyên tới, số phận sẽ thê thảm tới mức nào?
Sao xã hội vẫn còn tồn tại những cặp cha mẹ độc ác cỡ đấy?
Ngọc Ly rời khỏi phòng bệnh nhưng cô không quay về mà theo bảng tên bác sĩ khi nãy nhìn thấy để đi tìm phòng của ông ta.
Ông bác sĩ nhìn cô gái trước mặt mỉm cười: “Cháu muốn hỏi bác chuyện gì à?”
Ngọc Ly gật đầu lên tiếng: “Trí nhớ của chị cháu không tốt ạ?”
“Lần tai nạn đó không để lại di chứng gì. Chỉ là bộ não ngủ quá lâu nên có những vùng thông tin tạm thời chưa được kích hoạt lại. Một lúc nào đó cô ấy sẽ nhớ lại tất cả thôi.” Bác sĩ thân thiện hồi đáp.
“Thể trạng của chị ấy có vấn đề gì quá lớn không ạ?”
“Không, chỉ cần luyện tập các bài phục hồi chức năng là được. Phác đồ chăm sóc của cô ấy là theo công nghệ mới nhất, không có hậu quả đáng tiếc nào. Cháu yên tâm.”
“Cảm ơn bác. Đừng nói với ai cháu tới tìm bác nhé!” Ngọc Ly đứng dậy trước khi rời đi còn dặn thêm một câu.
“Ừ.” Bác sĩ khó hiểu đáp ứng. Chờ cho Ngọc Ly đi khỏi liền nhắn gửi một tin nhắn.
Ngọc Ly vừa ra tới cửa liền bị một người chặn lại. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đáy mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt, khẽ nói: “Có chuyện?”
Duy Hoàng cau mày: “Em mệt không?”
“Có chuyện thì mau nói, tôi không muốn đứng đây để người khác nhìn thấy.” Ngọc Ly gằn giọng đáp.
“Cảm ơn em.” Duy Hoàng dừng một chút rồi nói.
“Vì chuyện gì?” Ngọc Ly nhếch miệng hỏi.
“Vì...” Anh ngập ngừng, nhìn cô vô cùng khó xử.
Ngọc Ly cười trào phúng: “Không cần cảm ơn. Chuyện đêm qua tôi sẽ trả tiền cho anh như đã nói. Còn chuyện hiến máu cho vợ anh, đấy là tôi nợ cô ấy, nên trả.”
Nói xong cô dứt khoát đẩy mạnh vai anh bước đi.
Duy Hoàng đứng đó, miệng mấp máy mãi không nói lên lời, hai bàn tay nắm chặt lại, cả cơ thể gồng lên cất chứa bao nhiêu sự giận dữ.