Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài

Chương 15: Trốn nhà đi chơi.




Võ Duy Hoàng ôm đũng quần, cả người cứng đờ, gân xanh trên trán mãnh liệt nổi lên. Ánh mắt anh tức giận nhìn chằm chằm Ngọc Ly như con sói hung ác, chỉ muốn nhào lên một ngụm cắn xuống ăn tươi nuốt sống cô gái ở trước mặt.

[Loại thần kinh, điên giả, hóa điên thật này!] Duy Hoàng hít sâu một hơi để giảm đi cảm giác đau buốt.

Gương mặt cố tỏ ra thản nhiên. [Không thèm chấp với loại giả điên!]

Ngọc Ly vênh mặt khoanh tay nhìn lại, trong lòng đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng bỏ chạy.

Võ Duy Hoàng mất vài phút để tự thôi miên chính mình phải bình tĩnh, không thể để mất đi phong độ. Anh cố ngồi thẳng lưng, bắt chéo hai chân lên nhau, điều chỉnh tư thế cho bớt ngượng ngùng. Tiếp đó là điều hoà lại nhịp thở sao cho thật bình tĩnh, gương mặt có chút mất tự nhiên hất cằm về phía đối diện:

“Nói đi, mục đích của cô theo tôi tới công ty là gì? Đừng có mà giả điên với tôi nữa!”

Ngọc Ly cười rống lên, chẳng khác gì một người điên thực sự. Cô vỗ tay cái đét, khoái chí chạy tới trước cái tủ đồ cổ của Võ Duy Hoàng chỉ vào viên ngọc màu đỏ ở tít trên cùng: “Chồng ơi, cho vợ cái kia, vợ thích cái đó!”

[Mẹ kiếp, hóa ra là muốn moi tiền!] Duy Hoàng thầm nghiến răng nghiến lợi.

“Cô cần tiền? Thích bao nhiêu tôi đưa?” Anh chán nản ngả người ra ghế chống tay vào đầu.

“Không thích tiền, vợ thích nó!” Ngọc Ly kiên quyết không đồng ý, nếu như anh mà không gật đầu, cô sẽ bật chế độ diễn sâu, lăn ngay ra đây khóc ầm lên cho mà xem. Dù sao cũng chẳng có người ngoài, không sợ mất mặt.

[Lấy nó về tôi còn mang đi bán, bán đồ vui biết bao!]

Ngọc Ly hớn hở chờ đợi.

“Nếu cô đồng ý từ lần sau không tự ý đánh người nữa thì tôi sẽ cho!” Võ Duy Hoàng nhếch môi ra điều kiện. [Sớm muộn gì thì nó cũng trở về tay tôi, chỉ là mất thêm một món tiền thôi!]

Sẽ đòi lại, cả gốc lẫn lãi!

“Được, vợ sẽ không đánh người trong công ty nữa!” Ngọc Ly sảng khoái đáp ứng, cô như đứa trẻ vỗ tay lia lịa.

[Có tiền đây rồi!]

[Thiếu gì chỗ để đánh!]

Nhận được cái gật đầu của Võ Duy Hoàng, Ngọc Ly liền nhún chân nhảy lên, chuẩn xác lấy được viên ngọc.

Võ Duy Hoàng trợn mắt nhìn hành động vừa rồi của cô, kỹ năng bật nhảy và độ chuẩn xác của bàn tay không phải loại thường.

Cái vị trí kia cao gần sát trần nhà, cỡ hai mét rưỡi, mà viên ngọc lại ở trên một cái giá đỡ thuỷ tinh nằm bên trong cái hộp vuông bằng kính, phải vòng tay vào trong mới lấy ra được. Bình thường Võ Duy Hoàng đều phải dùng ghế cao đứng lên.

Chà chà, người phụ nữ này… rốt cuộc cô là ai?

Cầm được đồ về tay, chẳng cần đợi Võ Duy Hoàng lên tiếng. Ngọc Ly đã chạy vụt ra cửa, chỉ bỏ lại một câu: “Chồng yêu quý chăm chỉ làm việc nhé!”

Bóng dáng kia biến mất, điện thoại của anh liền đổ chuông báo có tin nhắn.

[Ê này, tôi có một món hàng, không biết anh có hứng thú hay không?]

Nhanh thật! Cầm chưa nóng tay đã muốn bán đi.

[Thứ gì?] Võ Duy Hoàng phối hợp nhắn tin trả lời.

[Ảnh] Viên ngọc hình giọt nước nằm gọn trong bàn tay Ngọc Ly. Màu đỏ nổi bật giữa làn da hồng hào, thật đẹp quá!

[Bao nhiêu?]

[Hai trăm triệu.] Ngọc Ly hí hửng nhắn.

Võ Duy Hoàng tức giận: “Cái loại không biết gì, viên huyết ngọc thượng hạng đấy giá trị tiền tỷ, cô đem bán hai trăm triệu?”

[Thành giao.] Anh nhắn tin trả lời.

[Tối nay giao hàng được không?] Ngọc Ly nóng lòng muốn được ngửi mùi tiền. Dù sao mấy thứ này cũng chẳng giúp cô no bụng được.

Có tiền rồi sẽ gửi đi tặng cho các mẹ, chắc mọi người sẽ vui lắm, các em bé sẽ hạnh phúc lắm!

[Được.]

[Hẹn anh ở đầu đường chỗ lần trước anh thả tôi xuống nhé!]

[Ok!]

“Được lắm, đêm hôm dám hẹn hò với người đàn ông khác!” Võ Duy Hoàng lẩm bẩm.

Chắc anh đang bị tâm thần phân liệt.

Đi ghen với chính mình!